Giữa trưa mùa thu, ánh nắng vẫn chói chang đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Ánh sáng xuyên qua cửa kính, bị cắt thành từng hình chữ nhật đều đặn, hắt xuống sàn nhà trong phòng riêng.
Chỗ ngồi của Trì Hạ Thanh vừa hay nằm trong vùng được ánh nắng chiếu đến, ánh mặt trời rực rỡ mùa thu nhuộm vàng mái tóc cậu, khiến khuôn mặt trắng trẻo, tinh xảo của cậu như được bao phủ trọn vẹn trong một tầng ánh sáng mềm dịu.
Nhưng ánh nắng dịu dàng ấy lại không thể sưởi ấm trái tim đang lạnh ngắt của Trì Hạ Thanh—cậu ngồi im lặng nghe Tô Thành Kiến nói, rất lâu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Không chỉ riêng cậu, mọi người trong phòng đều lặng thinh đến mức khó tin, đến cả nhịp thở cũng nhẹ như không, ai nấy đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng, không thể thoát ra.
Trong sự im lặng như thể kéo dài vô tận ấy, Ôn Thư cuối cùng cũng từ từ ngẩng mắt lên, nhìn về phía Tô Thành Kiến.
“Con của tôi… không chết?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT