Bầu trời u ám lóe lên vài tia chớp, cuồng phong nổi lên dữ dội, cành cây khô đập mạnh vào cửa sổ, tiếng sấm đì đùng vang dội khiến người trên giường lập tức bừng tỉnh.
Trì Hạ Thanh cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu như bị đè nghìn cân, cậu giãy giụa, chậm rãi mở mắt ra.
Gương mặt tái nhợt đến không còn lấy một chút sắc máu, môi cậu khô nứt, thở hổn hển từng hơi như con cá bị mắc cạn đang vật lộn vì thiếu nước, mãi đến khi với tay chạm được vào chiếc điện thoại để trên tủ đầu giường.
Danh bạ của cậu chỉ có vài ba cái tên, cậu bấm vào số “Anh trai”, gọi đi.
Sau một hồi đổ chuông, cuộc gọi được kết nối.
“Alo? Mày đang ở đâu hả?! Miên Miên hoảng loạn đến ngất xỉu mày không biết à?!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng quát đầy giận dữ, chói tai lạnh lùng.
Mọi lời cậu định nói đều bị giọng điệu gay gắt ấy đè bẹp, lòng Trì Hạ Thanh không khỏi trĩu xuống.
Vì Tô Trì Miên bị mất kiểm soát trong lúc quay phim mà ngất xỉu, cả nhà đều lập tức đổ xô đến bệnh viện, bối rối lo lắng canh bên giường Tô Trì Miên, chờ hắn tỉnh lại.
Cũng là con của Tô gia, Trì Hạ Thanh lại như người vô hình, bị bỏ quên ở một góc.
Dù đã sốt gần 40 độ, cũng không ai đoái hoài.
Tất cả sự chăm sóc dịu dàng ấy, đều dành hết cho cậu em út Tô Trì Miên của Tô gia.
“Mày sao không nói gì?! Câm rồi à?! Không có việc gì thì mau tới bệnh viện, nấu cho Miên Miên một bát canh mang đến!”
Giọng của anh cả đầy bất mãn và ra lệnh.
Trì Hạ Thanh thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cau có khó chịu của đối phương, có lẽ trong lòng hắn còn thấy chuyện cậu nấu canh cho Tô Trì Miên là điều hiển nhiên phải làm.
Dù gì thì Tô Trì Miên yếu ớt như thế, Trì Hạ Thanh đương nhiên nên tận lực vì hắn mà phục vụ.
Tuy cổ họng đã khàn đặc, nhưng Trì Hạ Thanh vẫn không nhịn được mà bật cười chua chát.
Tiếng cười truyền qua điện thoại rơi vào tai anh cả, khiến ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.
“Mày cười cái gì? Miên Miên xảy ra chuyện mày vui lắm đúng không?! Nó là em ruột mày đấy! Đã luôn đối xử tốt với mày, còn là người đầu tiên trong nhà chấp nhận mày! Mày không biết cảm ơn thì thôi, giờ nó xảy ra chuyện mà mày còn dám cười?! Đúng là... năm đó không nên đưa mày về!”
Mỗi ngày cứ lạnh lùng như cục băng ấy, thật chẳng khác nào tảng đá không thể ấm lên!
So với Miên Miên – một mặt trời nhỏ luôn nhiệt tình – thì thật sự chẳng giống người nhà của Tô gia chút nào.
Cổ họng Trì Hạ Thanh đau rát, nghe xong lời đó, cậu không nhịn nổi mà ho sặc sụa đến rách phổi.
Em ruột?!
Thật nực cười đến buồn nôn!
Khóe mắt rịn ra một giọt nước mắt vì phản ứng sinh lý, Trì Hạ Thanh thô bạo lau đi, phải mất một lúc mới ngừng được cơn ho, trong khi giọng điệu lạnh lẽo từ đầu dây bên kia vẫn chưa hề dịu lại.
---
Trì Hạ Thanh được Tô gia tìm về vào năm cậu sắp tốt nghiệp đại học.
Cậu đã sống trong cô nhi viện suốt mười tám năm, đến khi trưởng thành mới rời đi, không chỉ phải tự làm thuê để trang trải chi phí sinh hoạt, mà còn gửi lại một phần tiền cho viện trưởng – người đã nuôi dưỡng mình bao năm.
Rất nhiều đứa trẻ trong cô nhi viện là do Trì Hạ Thanh chăm sóc từ nhỏ, nên khi có khả năng rồi, cậu tự nhiên muốn báo đáp phần nào.
Vì vậy, khi biết mình còn cha mẹ ruột, Trì Hạ Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết.
Cậu luôn khao khát có một gia đình ấm áp, có người cha nghiêm khắc, người mẹ dịu dàng, có anh em hoạt bát thân thiết – tất cả những điều ấy đột nhiên xuất hiện trước mắt Trì Hạ Thanh, khiến những ngày đầu mới trở về Tô gia, cả giấc mơ cậu cũng toàn là vị ngọt.
Mặc dù mẹ cậu nói sau khi mất cậu ngoài ý muốn, bà vì đau lòng mà suýt không sống nổi, sau đó mới sinh thêm một đứa con trai là Tô Trì Miên, Trì Hạ Thanh cũng không trách gì nhiều.
Mẹ cậu kể vì quá đau buồn mà sinh ra Miên Miên trong tình trạng yếu ớt, từ nhỏ thân thể đã không tốt.
Trì Hạ Thanh vốn đã quen chăm sóc những đứa em ốm yếu trong cô nhi viện, nên đối với đứa em từng có cơ thể yếu ớt này, cậu cũng không tiếc lòng dịu dàng mà chăm chút.
Tô Trì Miên đúng là rất rạng rỡ, luôn thu hút ánh nhìn của cả Tô gia từ trên xuống dưới. Chỉ cần hơi sổ mũi một chút, mẹ Tô đã lập tức mặc áo khoác giữa đêm, gọi bác sĩ đến tận nhà khám bệnh.
Trì Hạ Thanh trong lòng dù có chút chua xót, nhưng nghĩ đến việc họ là anh em ruột cùng chung huyết mạch, cậu cũng nhanh chóng xua đi.
Thế nhưng không ngờ càng tiếp xúc, Trì Hạ Thanh càng cảm thấy Tô Trì Miên không bình thường.
Bất cứ việc gì Trì Hạ Thanh làm, Tô Trì Miên đều tìm cách chen vào, cuối cùng gây ra rối ren khiến mọi chuyện thất bại, còn để Trì Hạ Thanh bị cha mẹ quở trách là kẻ có lòng dạ không tốt.
Mỗi lần như vậy, Tô Trì Miên đều sẽ rưng rưng nước mắt nhìn cha mẹ, tỏ vẻ muốn bênh vực cho cậu.
Nhưng kết quả là cảm xúc của cha mẹ Tô chỉ càng trở nên kịch liệt và oán giận hơn, thậm chí còn nghi ngờ Trì Hạ Thanh có tâm địa độc ác muốn hãm hại em trai.
Tính cách Trì Hạ Thanh vốn lãnh đạm, dù tổn thương đến tận xương tủy, cậu vẫn nhẫn nhịn vì nghĩ họ là người thân của mình.
---