Cắn thêm một miếng đậu phụ non mềm, không cần nhai vẫn lan khắp trong miệng, trượt từ cổ họng xuống dạ dày lưu lại mùi thơm thoang thoảng.
"Ăn ngon không?" Tô Điềm đầy hy vọng hỏi: "Cái này gọi là đậu phụ, lúc đầu nhà bọn ta kiếm tiền từ việc bán thứ này đó."
Tô Điềm hào phóng nói về lịch sử làm giàu của mình, không hề kiêng dè những gian khổ mình đã trải qua.
"Vậy tại sao trong quán cơm không nhìn thấy món này?" Vương Xung múc một muỗng đậu phụ cho vào miệng, lẩm bẩm hỏi.
"Chúng ta dùng công thức của đậu phụ bán lấy tiền, nên trong vòng ba năm không thể bán nó ở phủ thành." Tô Điềm cảm thấy hơi đáng tiếc, đậu phụ này có thể chế biến rất nhiều món, trong đó đậu phụ thối và đậu phụ lên men là tuyệt nhất.
"Như vậy..." Vương Xung trừng to mắt nhìn Khương Thanh: "Như vậy chỉ có đêm nay mới có thể ăn đậu phụ này thôi sao?"
"Đúng vậy." Tô Điềm bị giọng điệu của hắn chọc cười, không khỏi bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play