Lần này bế quan, Triệu Thuần không chỉ mang theo thanh đoản kiếm và vài thanh phi đao mới lấy được, mà còn cẩn thận đem theo hai loại đan dược: Minh Tâm tánTăng Khí tán.

Loại đầu tiên, sau khi pha loãng với nước, chính là thứ mà Tào Văn Quan từng dùng khi hắn còn ở Sở quốc, giúp tu sĩ tĩnh tâm, trừ bỏ tạp niệm, gia tăng khả năng tập trung, hỗ trợ cho việc tu luyện pháp thuật. Còn loại thứ hai, đúng như tên gọi, có thể gia tăng linh khí trong cơ thể, thúc đẩy tốc độ tu hành. Tuy nhiên, dược tính của Tăng Khí tán lại khá mạnh, nếu dùng quá thường xuyên sẽ gây phản tác dụng. Do đó, tu sĩ sau khi dùng một liều thường phải chờ ít nhất ba ngày để dược tính tiêu tán trước khi tiếp tục sử dụng.

Trước đây Triệu Thuần vẫn chưa có cơ hội dùng tới Minh Tâm tán, giờ tu luyện pháp thuật rồi, mới có thể khiến nó phát huy tác dụng. Riêng Tăng Khí tán, nàng chỉ còn bốn viên, mà không chắc trong những ngày bế quan này có được cấp phát thêm hay không, nên phải tính toán cẩn thận.

«Nhất Tuyết Phi Đao» là một môn pháp thuật đơn giản, Triệu Thuần chỉ cần luyện tập hai lần đã sử dụng thuần thục. Dù chưa đạt được trình độ như trong mô tả “đao ra như chỉ, chỉ lướt cổ đứt”, nhưng cũng đủ để gây nhiễu kẻ địch.

Duy chỉ có một việc khiến nàng phiền lòng. Ban đầu nàng nghĩ «Tật Hành Kiếm Pháp» là vận may nhặt được, ai ngờ thứ này bị liệt vào hạ phẩm là có lý do. Bộ kiếm pháp này vốn dĩ được cưỡng ép cải biên từ một bộ bộ pháp, nên động tác giữa kiếm và thân pháp có phần gượng gạo, thiếu tự nhiên. Nhưng nàng không cam lòng từ bỏ. Dù là kiếm pháp hoàn mỹ, khi đưa vào thực chiến cũng cần điều chỉnh theo cá nhân. Nếu «Tật Hành Kiếm Pháp» vốn xuất thân từ bộ pháp, vậy thì nàng sẽ bắt đầu lại từ bước chân, từng bước dung hợp kiếm thuật vào, xem thử hiệu quả ra sao.

Trong không gian tĩnh lặng tuyệt đối, con người thường có cảm giác thời gian trôi chậm rì rì. Nhưng một khi vùi đầu tu luyện, Triệu Thuần lại cảm thấy thời gian không bao giờ đủ.

Quả đúng như nàng đoán. Từ khi tiến vào tĩnh thất, tài nguyên được phân phát định kỳ liền không thấy đâu nữa. Có lẽ vì nàng không chủ động đi nhận, nên người ta cứ thế mà cắt luôn phần đó.

Thật bất ngờ, sau khi ngưng dùng Tăng Khí tán, tu vi của nàng lại tiến bộ nhanh chóng. Hỏa linh căn trong người nàng phản ứng rất mạnh với dược tính của đan dược, chuyện này trước kia nàng không biết. Đến khi viên Tăng Khí tán cuối cùng hết tác dụng, nàng mới nhận ra linh căn từng có xu hướng suy kiệt, nay lại hồi sinh mạnh mẽ. Hai ngày trước khi bế quan kết thúc, nàng không chỉ nhanh chóng bước vào Luyện Khí tầng hai, mà còn phá thông được ba đường tam âm kinh mạch nơi tay.

Cùng lúc đó, nàng cũng dần hiểu rõ «Tật Hành Kiếm Pháp». Tuy phần kiếm thuật vẫn còn hơi rời rạc, nhưng bộ pháp thì đã thuần thục, tốc độ tăng lên chừng ba thành so với trước kia.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, nàng như viên minh châu bị bụi phủ, nay mới bắt đầu phát sáng.

Ngày trở về Huyên Thảo Viên, mấy người trong viện còn đặc biệt xin nghỉ để chúc mừng nàng. Mới nhập môn được bốn tháng, Triệu Thuần đã đuổi kịp hai người Hồ Uyển Chi và Thôi Lan Nga, khiến họ vừa mừng vừa ngạc nhiên, cười nói:

"Chắc không lâu nữa là được thấy muội trở thành chính thức đệ tử rồi, đến lúc đó phải làm tiệc mừng to, gọi cả mấy người đồng hương của muội tới đấy!"

Triệu Thuần thầm nghĩ, đồng hương nàng chỉ có mỗi Chu Phiên Nhiên là quen, còn Tạ Bảo Quang thì nay chẳng còn liên lạc, ba người còn lại thì khỏi nói, nàng đã sớm cắt đứt quan hệ.

Tuy nghĩ thế, nhưng ngoài mặt nàng vẫn lễ độ đáp:

"Đến lúc đó lại phiền các sư tỷ vậy."

Lên lớp tại Học đường, Triệu Thuần cũng được xếp ngồi ở những vị trí phía trước. Trong ba mươi chín viện, đệ tử tấn cấp nhanh như nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lại thêm tuổi còn nhỏ, tiền đồ rộng mở, nên không ai dám gây chuyện. Người đến kết giao có, nàng cũng chỉ khách khí đáp vài câu, không vội thân thiết.

Trên đường về, có một bóng người cao gầy chặn đường nàng lại. Triệu Thuần ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên – là Bành Tranh!

Bên cạnh hắn không có Lưu Trương và người còn lại, chỉ một thân một mình đứng đón đường.

"Ngươi sao lại ở đây một mình? Bọn họ đâu rồi?"

Bành Tranh lộ vẻ khó xử, lắp bắp:

"Bọn họ… theo Hà sư huynh rồi…"

Triệu Thuần không biết Hà sư huynh đó là ai, nhưng nếu đủ sức khiến hai người kia bỏ mặc Bành Tranh – một kẻ có tam linh căn, thì chắc hẳn cũng là nhân vật có chút tu vithiên phú.

Còn Bành Tranh, trước kia từng đắc ý, nghĩ mình thiên phú không tệ nên lười biếng tu luyện. Kết quả ba tháng trôi qua, đệ tử tứ linh căn cũng đã đột phá Luyện Khí nhất tầng, còn hắn thì vẫn không thể dẫn khí nhập thể. Lưu Trương thấy vậy, cảm thấy đánh giá sai người, liền dứt áo ra đi. May mà trải qua cú sốc này, Bành Tranh cũng chín chắn hơn, và tháng trước đã đột phá được Luyện Khí tầng một.

Triệu Thuần chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện ân oán của ba người họ, bèn hỏi thẳng:

"Ngươi chặn ta lại, có chuyện gì?"

Bành Tranh ấp úng nói:

"Ta… ta đến để xin lỗi. Trước kia có nhiều chỗ đắc tội, mong ngươi bỏ qua."

"Các ngươi đắc tội ta?" – Triệu Thuần lạnh nhạt – "Các ngươi gây sự là với Tạ Bảo Quang, không đi xin lỗi hắn, lại đến tìm ta?"

Bành Tranh vội nói:

"Không giống nhau mà!"

Trong mắt hắn, Triệu Thuần nay là tân tú của ba mươi chín viện, còn Tạ Bảo Quang vẫn chưa dẫn khí, địa vị đã không còn ngang hàng. Hắn không cam tâm hạ mình với kẻ yếu.

Triệu Thuần nói:

"Quả thực khác nhau. Tính hắn bốc đồng, còn ngươi thì biết co biết dãn."

Lời này rõ ràng là châm biếm, Bành Tranh nghe xong liền mất mặt, hậm hực ném lại:

"Không chịu tha thứ thì thôi, cần gì phải nhục mạ nhau!" – rồi giận dữ bỏ đi.

Triệu Thuần im lặng, về tới viện kể lại với Chu Phiên Nhiên, cả hai chỉ biết nhìn nhau không nói gì.

Thời gian sau đó trôi qua yên bình thêm hai tháng, cuối cùng Triệu Thuần cũng tìm ra cách dung hòa kiếm thuật với bộ pháp. «Tật Hành Kiếm Pháp» thiên về cương mãnh, còn bộ pháp thì lại mềm mại, hai bên mâu thuẫn chính là nguyên nhân khiến kiếm và thân không khớp. May mắn là phong cách của Triệu Thuần vốn nhẹ nhàng linh hoạt, nên nàng đã điều chỉnh được kiếm pháp, biến cương thành nhu, dần dần dung hợp hoàn chỉnh.

Tuy vậy, nàng cũng không bỏ qua chỗ yếu của bản thân. Trong Vạn Tàng Lâu, có rất nhiều pháp thuật gia tăng sức mạnh, nàng chỉ biết thèm thuồng vì không đủ khả năng mua.

Nàng nghèo quá trời nghèo!

Thiếu mất ba tháng tài nguyên, cộng lại là sáu mươi viên tụy thạch, quy ra cũng chỉ mua được nửa cuốn thuật pháp hạ phẩm.

Triệu Thuần không còn thời gian lãng phí, cũng không thể thường xuyên nhờ Chu Phiên Nhiên giúp. Nàng muốn học «Hổ Lực Quyết» phối với «Xà Hình Bộ», cần tới tám trăm viên tụy thạch. Dựa vào mức trợ cấp hai mươi viên mỗi tháng, không biết đến bao giờ mới gom đủ.

Nếu đem mấy viên Tăng Khí tán bán đi, mỗi tháng cũng chỉ kiếm thêm mười viên, ít nhất cũng phải mất hơn hai năm, còn chưa kể các chi tiêu khác.

Tính qua tính lại, nàng chỉ biết ôm đầu than thở. Đúng là "một đồng bạc khó chết anh hùng", giờ thì nàng đã thấm thía câu đó rồi.

Nhưng khi còn chưa kịp lên tiếng hỏi han các sư tỷ về đường tài lộ, thì cơ duyên đã tự tìm đến gõ cửa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play