Lúc Giản Tang còn đang ngẩn người, trong đầu mải mê dòng suy nghĩ vừa chớm nở, bên cạnh đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Một giọng nói trầm thấp, mang theo chút cau có, vang lên bên tai: “...Tay cậu làm sao thế?”
Giản Tang hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đỏ ửng từ khi nào. Lúc nãy cậu mải mê nặn người tuyết, lại không để ý thời tiết giá lạnh. Dù trời không lạnh đến mức buốt da, nhưng mấy năm trước vì phải làm đủ thứ việc nặng ngoài trời vào mùa đông, đôi tay cậu đã để lại không ít vết nứt sưng tấy. Mỗi khi thời tiết hạ nhiệt độ, lại dễ tái phát.
Cậu khẽ cụp mắt, giọng nhè nhẹ: “Không sao đâu, bệnh cũ thôi.”
Thẩm Minh Yến hiển nhiên không tin câu trả lời qua loa ấy. Anh bước tới, chẳng nói chẳng rằng mà nắm lấy tay cậu, nắm trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn hơi cúi xuống, nhẹ nhàng thổi từng hơi ấm lên ngón tay đã đỏ bừng vì lạnh.
Hơi thở của anh mờ nhạt như sương, tan dần trong không khí giá lạnh. Mỗi làn thở lướt qua như một sự chăm chút tỉ mỉ, dịu dàng vô cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play