“Giản tổng, chỗ này ngài xem còn cần chỉnh sửa gì không?”
Trợ lý căng thẳng nói qua điện thoại, báo biểu và văn kiện đã được gửi vào hộp thư của anh.
“Nếu có gì chưa ổn, tôi sẽ lập tức sửa lại.”
Giản Tang ngồi trước bàn làm việc, áo len màu tro nhạt phủ ngoài áo thun trắng đơn giản, dáng người mảnh khảnh hơi tựa vào ghế, ánh mắt khẽ lướt qua hàng số liệu dày đặc. Sau khi đối chiếu kỹ lưỡng từng mục, cậu mới gật đầu: “Không vấn đề.”
Đầu dây bên kia, tiểu trợ lý như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám của bọn họ nổi tiếng khó tính, yêu cầu luôn ở mức cao tuyệt đối, làm việc không bao giờ cẩu thả, dường như mỗi con số đều là sinh mệnh. Một khi đã đến tay Giản Tang, thì dù là nửa đêm, cũng không được phép có chút sai lệch.
Cô nhỏ giọng cảm khái: “Cũng may có ngài… nếu không lần này tôi lại gặp rắc rối lớn rồi.”
Giản Tang chỉ khẽ cười, mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình, ánh sáng từ laptop hắt lên gương mặt khiến cậu càng thêm ôn hòa mà chuyên chú.
“Lần sau chú ý là được. Cô không chỉ làm vì cấp trên hay khách hàng, mà là vì chính mình,” giọng cậu trầm thấp, từ tốn, mang theo một lực lượng khiến người khác dễ dàng tin phục. “Mỗi con số cô để lại, đều phải xứng với cái tên của cô ở phía dưới.”
“…Vâng.”
Cô gái bên kia cầm điện thoại mà nghiêm túc đến mức gần như cảm động, lại một lần nữa cảm thấy vị tổng giám trẻ tuổi này không chỉ xuất sắc mà còn chân thành, luôn toàn tâm toàn ý với công việc.
Ngay cả đêm hôm khuya khoắt, người khác đã chìm vào giấc ngủ, thì cậu vẫn ở đó, tỉ mỉ xử lý từng khoản, không một câu phàn nàn.
“Ngủ sớm đi. Chỗ còn lại tôi sẽ tiếp tục xử lý,” cậu nói thêm.
Trợ lý gần như muốn rơi nước mắt: “Cảm ơn ngài…”
Cuộc gọi kết thúc, trong nhà lập tức trở về sự yên tĩnh quen thuộc.
Giản Tang tựa người vào ghế, nâng tay xoa nhẹ trán. Căn phòng rộng rãi nhưng lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn bàn dịu nhẹ chiếu lên mặt bàn ngăn nắp. Đồng hồ trên cổ tay khẽ xoay, đã là 1 giờ 27 phút rạng sáng…
Thẩm Minh Yến, vẫn chưa về.
Màn hình điện thoại vẫn im lìm. Không có cuộc gọi. Không một tin nhắn.
Giản Tang rũ mi, do dự một chút rồi chủ động gọi đi.
Tín hiệu vang lên rất lâu mới kết nối, đầu tiên truyền đến lại là giọng Vương Dương, pha lẫn tiếng ồn huyên náo từ xa: “A lô? À, là chị dâu hả? Thẩm ca đang ở đây, cậu đợi chút, để tôi gọi Thẩm ca…”
Âm thanh từ đầu dây bên kia hỗn loạn, tiếng nhạc đinh tai, tiếng cười đùa xen lẫn tiếng ly va chạm, men rượu và son môi, như một bức tranh hỗn độn bị ép lọt vào tai Giản Tang.
Từng câu, từng tiếng, như một bàn tay vô hình, siết chặt lấy lồng ngực cậu.
Một lúc sau, giọng nam quen thuộc mới vang lên.
“Uy?”
Thẩm Minh Yến, mang theo giọng mũi lười biếng, rõ ràng đã ngà ngà hơi men.
Giản Tang cụp mắt, giọng rất nhẹ: “Khi nào anh về?”
Bên kia dường như hơi ngẩn người, rồi lại bị tiếng ồn chen lấn, sau cùng trả lời qua loa: “Vợ à, sao giờ còn chưa ngủ? Đừng đợi anh, ngủ trước đi.”
Âm điệu của anh vẫn như mọi khi, lười nhác nhưng mang theo thói quen chiều chuộng.
Nhưng Giản Tang chỉ lặng lẽ nắm chặt điện thoại, đôi mắt không biểu cảm, mà đáy lòng lại có một chút không cam lòng mơ hồ đang dâng lên.
Cậu đã quen với những lần anh ra ngoài tụ tập, cũng quen luôn cái kiểu nhắn một câu qua loa “Không về ăn cơm” nhưng hôm nay, cậu đã chuẩn bị cả buổi chiều, chỉ vì một câu: “Gần đây dạ dày khó chịu, muốn ăn phật khiêu tường em nấu.”
Từng túi nguyên liệu chọn kỹ ở chợ về, từng bước sơ chế, ướp vị, canh lửa… chỉ mong người kia trở về, ăn một bữa cơm nóng.
Cuối cùng đổi lại chỉ là một câu: “Ngủ trước đi.”
Giản Tang đứng trước khung cửa kính sát đất, ánh đèn vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn nhỏ trong thư phòng hắt xuống, phủ lên vai cậu một vầng sáng mờ nhạt.
Phòng sách tĩnh mịch đến mức gần như nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Cậu đứng đó một mình, bóng dáng mảnh khảnh phản chiếu lên mặt kính trong suốt. Ngoài khung cửa là thành phố về đêm náo nhiệt, ánh sáng hỗn tạp, ồn ào, và ở đầu bên kia điện thoại là những tiếng cười duyên của phụ nữ xen lẫn tiếng nhạc ầm ĩ, từng đợt, từng đợt len lỏi vào tai cậu, khiến đáy mắt vốn dĩ đã bình lặng nay dâng lên một tầng sương mỏng.
“Thẩm Minh Yến.” Cậu gọi tên người kia, giọng trầm thấp, không mang theo quá nhiều cảm xúc, nhưng lại khiến người khác không thể phớt lờ.
“Không được ở bên ngoài qua đêm.”
Bên kia điện thoại dường như khựng lại.
Thẩm Minh Yến vừa bị người gọi, lại còn đang giữa đám bạn ồn ào, tiện tay xoa xoa trán, đáp lấy lệ: “Rồi rồi, kết thúc xong là về, đừng đợi anh, mệt thì ngủ trước đi, tắt máy đây.”
Giản Tang còn chưa kịp mở miệng nói gì thêm, màn hình điện thoại đã chuyển sang giao diện kết thúc cuộc gọi.
…
Tầng cao nhất của hộp đêm
Tiếng nhạc chấn động, ánh đèn đan xen, không khí tràn đầy mùi men rượu và phấn hoa.
Thẩm Minh Yến vừa cúp điện thoại, đã quay sang đạp một cái lên chân Vương Dương đang ôm bạn gái: “Lão tử đang nghe điện thoại, mẹ nó, mấy người không biết hạ giọng à?”
Vương Dương đang cười đùa, không kịp phản ứng, ôm mỹ nữ suýt nữa đổ nhào, ủy khuất nhìn sang: “Không phải đâu ca, là chị dâu gọi kiểm tra, mày tức giận trút lên tao làm gì?”
Cô gái bên cạnh không vui nhíu mày, còn cố ý liếc mắt đưa tình sang phía Thẩm Minh Yến.
Trên sofa, nam nhân mặc sơ mi trắng, áo vest đen vắt lười biếng sang một bên. Cà vạt bị kéo lỏng, hai chân dài vắt chéo, tay cầm ly rượu vang đỏ, vẻ mặt không biểu cảm mà toát ra khí chất bức người.
Bên ánh đèn nhấp nháy, vẻ tuấn tú kia pha lẫn chút uể oải, nhưng từ đầu tới chân đều toát ra sức hút khó cưỡng.
Cô gái không kiềm được, định rót rượu rồi thuận tiện ngồi sát lại gần. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tay vừa chạm mép sofa, một đôi mắt lạnh như băng, sắc bén như dao lập tức quét tới.
Thẩm Minh Yến nhướng mày, giọng nói lãnh đạm, không chút nể nang: “Biến.”
Cô gái cả người cứng đờ, vội vàng cúi đầu lùi lại, sắc mặt trắng bệch, không dám thốt nửa lời.
Cách đó không xa, Lý Quảng vẫy tay: “Thẩm ca, mau lại đây! Đánh thêm ván nữa! Hôm nay phải đánh một trận sống mái!”
Căn phòng này là không gian giải trí cao cấp, có đủ cả trò chơi và rượu mạnh. Thẩm Minh Yến chau mày, lạnh lùng đặt ly rượu xuống, cất giọng lười biếng: “Không chơi nữa. Tôi về.”
“Quay về cái gì mà về?” Lý Quảng sửng sốt, vội vàng bước tới kéo tay anh: “Mới có mấy giờ, tiệc tùng còn chưa bắt đầu, đánh thêm vài ván, đợi đến nửa đêm rồi tính.”
Thẩm Minh Yến hất tay hắn ra, chẳng kiêng nể nói thẳng: “Giản Tang gọi điện thúc giục.”
Lý Quảng cười khan, nháy mắt: “Không phải chứ, Thẩm ca. Bọn em hẹn mãi mới tụ họp một lần, chẳng lẽ chị dâu không thể nhường một chút? Đêm nay là sinh nhật Lưu Kỳ mà, mọi người đều có mặt… Anh nói mấy câu giải thích, hôm nào rủ chị dâu cùng ăn bữa cơm là được, sao phải vội về như thế.”
Thẩm Minh Yến chỉ lười nhác dựa vào sofa, nhưng sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lại tối đi một chút, không rõ là men rượu hay là cảm xúc.
Vương Dương đang ngồi một bên cũng chen vào: “Đúng vậy đó ca, chị dâu của anh hiền mà, lại hiểu chuyện. Chơi thêm tí có sao đâu, về trễ thì nói có việc phát sinh.”
Mọi người đều nói, nhưng không ai biết trong lòng anh, chỉ cần một câu của Giản Tang “Không được ở ngoài qua đêm”, thì mọi lý do khác đều vô nghĩa.
Thẩm Minh Yến thoáng do dự.
Kỳ thật anh cũng không phải thật sự còn muốn chơi tiếp. Chỉ là đang giữa lúc hứng khởi, bầu không khí ồn ào bên trong khiến anh lười nhấc chân rời đi, mà trong tiềm thức cũng có chút không muốn đối mặt với ánh mắt kia của Giản Tang.
Vương Dương thấy vậy liền bước đến, cười cợt nói: “Dù sao cũng đã trễ thế này rồi, muộn thêm vài tiếng cũng chẳng sao. Giản Tang chắc gì còn thức, có khi sớm ngủ rồi cũng nên?”
…
Màn đêm sâu thẳm
Kim đồng hồ từng chút từng chút lùi về phía sau.
Từ hai giờ sáng đến ba giờ, rồi từ ba giờ đến bốn giờ. Thời gian như nhỏ giọt xuống đáy ly thủy tinh, chậm rãi, lạnh lẽo và nặng nề.
Trong thư phòng tĩnh lặng, Giản Tang nửa nằm trên ghế sofa, ánh đèn vàng nhạt phủ xuống khiến sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt.
Tấm thảm mỏng trượt khỏi vai từ lúc nào, mà trên bàn là chén canh giải rượu đã nguội lạnh hoàn toàn. Mùi thuốc nhè nhẹ tỏa ra, gợi lên một nỗi chua xót không tên.
Điện thoại bên cạnh sáng màn hình, một tin nhắn chưa đọc: “Anh đang chơi với bạn, nếu quá muộn thì sẽ không về.”
Tin nhắn được gửi đi từ hơn nửa tiếng trước.
Ngón tay thon dài của Giản Tang khẽ siết chặt điện thoại, khớp xương trở nên trắng bệch. Một khoảnh khắc, cả người như nghẹt thở.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng day trán. Đôi mắt phủ một tầng đỏ mệt mỏi, mà trên khuôn mặt tái nhợt kia, chẳng còn chút huyết sắc nào.
Khóe môi run nhẹ, rồi bật ra vài tiếng ho khan đè nén.
Giấc ngủ của Giản Tang, từ trước đến nay vốn không tốt.
Trước khi kết hôn, cậu luôn sống bằng thuốc ngủ, đêm nào cũng là một trận chiến với sự trống rỗng và bất an. Sau khi kết hôn, có người bên cạnh, tình hình mới dần cải thiện, cậu dần dần tin tưởng rằng mình có thể ổn hơn.
Rằng mình thực sự có thể bắt đầu lại.
Rằng mình xứng đáng có một gia đình.
Cậu từng nghĩ, chỉ cần đủ nỗ lực, chỉ cần đặt Thẩm Minh Yến vào vị trí trung tâm trong thế giới của mình, thì mọi thứ sẽ yên ổn. Rằng bản thân có thể vĩnh viễn thoát khỏi cái bóng của mẹ người đã từng một lòng vun vén gia đình, nhưng cuối cùng vẫn bị vứt bỏ.
Cậu không muốn đi theo vết xe đổ đó.
Cho nên cậu nỗ lực gìn giữ từng chi tiết nhỏ, nấu từng bữa cơm, chuẩn bị từng ngày kỷ niệm, ngay cả những điều vụn vặt nhất cũng không bao giờ quên.
Chỉ là hiện tại … cậu lại mất ngủ.
Và lần này, ngay cả thuốc cũng không thể xoa dịu.
Giản Tang lặng lẽ ngồi trong thư phòng, ánh đèn bàn nhỏ hắt xuống ánh sáng ảm đạm, chiếu lên phong thư đã úa màu thời gian.
Đó là lá thư mà dì Lý đã chuyển cho cậu, vẫn luôn bị cậu đặt yên một góc chưa từng mở ra.
Lá thư từ người mà suốt hơn mười năm qua cậu chưa từng liên lạc, người đàn ông mà cậu không muốn gọi là cha.
Cậu từng nghĩ, cả đời này cũng sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì với Giản Vô Song.
Nhưng hôm nay, sau khi đọc những dòng chữ bên trong, Giản Tang trầm mặc thật lâu. Rốt cuộc vẫn lấy điện thoại ra, theo dãy số quốc tế mà thử gọi.
Đầu bên kia là nước Mỹ, ban ngày nắng gắt, cách cậu cả một đại dương.
Chỉ vang lên mấy tiếng, điện thoại đã được kết nối.
Một giọng nam khàn khàn cất lên, mang theo chút mệt mỏi: “Alo?”
Giản Tang nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Là tôi.”
Đầu dây bên kia thoáng chốc im lặng, sau đó vang lên tiếng run nhẹ đầy kích động: “Tang Tang… Là con thật sao? Con cuối cùng cũng chịu gọi cho ba…”
“Đừng dùng từ đó.” Giản Tang cắt lời, giọng lạnh lẽo: “Ông không xứng.”
Phía bên kia không phản bác, chỉ là thở ra một hơi trầm nặng.
Giản Vô Song người từng được cả thế giới tôn xưng là thiên tài dương cầm gia, giờ phút này, giọng nói bỗng trở nên yếu đuối khác thường: “Ta biết… Con hận ta. Từng ngày từng ngày qua đi, ta vẫn luôn nghĩ đến cách nào đó để bù đắp. Nhưng con lại không cho ta cơ hội. Tang Tang, về chuyện mẹ con… Ta xin lỗi. Rất xin lỗi.”
Giản Tang không muốn nghe thêm bất kỳ lời hối hận muộn màng nào. Cậu đi thẳng vào vấn đề: “Ông mắc bệnh nan y thật à?”
Giản Vô Song ngừng lại vài giây, rồi nói: “Là thật. Mấy tháng trước phát hiện, bác sĩ nói… có lẽ chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa.”
Giản Tang không biểu lộ chút cảm xúc nào. Đôi mắt đen trầm như mặt hồ tĩnh lặng, không có lấy một gợn sóng: “Đáng đời.”
Giản Vô Song lại nhẹ giọng cười: “Ta biết. Đây là báo ứng.”
Rồi ông ta lại nói thêm, như thể sợ mình không còn đủ thời gian: “Nửa năm trước mới phát hiện… Đứa bé mà bà ta sinh ra không phải con ruột ta. Trên thế giới này, chỉ có mình con là con ruột ta, Tang Tang. Tất cả tài sản ta có, ta đều để lại cho con.”
Giản Tang đáp không cần suy nghĩ: “Tôi không cần.”
Một người nắm giữ vô số tài sản, địa vị vang dội trong giới âm nhạc thế giới đối với Giản Tang, không đáng một xu.
Cậu đã từng, vì xin tiền chữa bệnh cho mẹ, đứng cả đêm trong băng tuyết ngoài cổng căn biệt thự hoa lệ kia. Đứng đến mức dưới chân tan băng, nhưng trái tim người kia… vĩnh viễn vẫn là băng lạnh.
Thứ tình thân đó, cậu đã sớm không còn tin tưởng.
Giản Vô Song vẫn kiên trì: “Cho dù con có cần hay không, ta cũng đã lập di chúc. Tất cả những gì ta có, đều là của con.”
Ánh mắt Giản Tang lạnh như băng tuyết, từng chữ bật ra khỏi môi: “Tôi thấy bẩn.”
Giản Vô Song tựa hồ cũng không còn giữ được bình tĩnh: “Tang Tang, chuyện giữa ta và mẹ con… Ta có trách nhiệm, nhưng bà ấy cũng có vấn đề. Bà ấy cố chấp, cực đoan, sống với bà ấy thật sự như nghẹt thở. Giữa chúng ta vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tình cảm, đều là bị cha mẹ ép gả, ta không yêu bà ấy!”
Lời nói như dao nhọn cắm vào ký ức.
Từng chữ trong điện thoại, như kim đâm vào da thịt, khiến trái tim Giản Tang co rút.
Giản Vô Song vẫn tiếp tục: “Hôn nhân không tình yêu vốn không thể bền lâu. Ta đã từng muốn dùng tiền để bù đắp cho bà ấy, là bà ấy không chịu. Là bà ấy cứ muốn lôi kéo, khiến mọi thứ trở nên khó coi. Bà ấy yêu ta, ta biết. Nhưng ta không chịu nổi loại yêu khống chế như thế…”
“Đô…”
Cuộc gọi bị cắt.
Giản Tang ném điện thoại xuống bàn, thân thể khom xuống, co lại như muốn giấu mình trong bóng tối.
Cậu ngồi đó, hai vai run nhẹ, cả người như một cơn gió có thể cuốn trôi. Đôi tay siết lấy đầu, gương mặt vùi sâu vào lòng bàn tay lạnh buốt.
Trong thư phòng, không còn gì ngoài tiếng thở gấp dồn dập.
Trên sô pha, thân thể cậu run lên từng hồi, tựa như đang cố dùng hết sức để đè nén cảm xúc đang dâng trào như thủy triều trong ngực. Nhưng giọng nói của người kia, từng câu từng chữ vẫn như búa tạ, nện vào lòng cậu, lặp đi lặp lại, không cách nào xóa bỏ.
“Leng keng—”
Tiếng chuông cửa vang lên trong khoảng tĩnh mịch lạnh lẽo của buổi sớm.
Giản Tang từ trên ghế sofa ngồi dậy chậm rãi, hơi nghiêng người, dùng tay lau qua gương mặt, động tác nhẹ nhàng nhưng lộ ra chút mệt mỏi cùng đè nén đã tích tụ từ đêm qua.
Cậu bước ra cửa.
Người tài xế đứng trước cửa, có chút xấu hổ dìu Thẩm Minh Yến vào, vừa mở miệng đã áy náy: “Thật ngại quá, Giản tổng. Sớm thế này còn làm phiền anh… Thẩm tiên sinh uống hơi nhiều, ban đầu nói muốn ở khách sạn nghỉ tạm, nhưng rồi lại kiên quyết bắt tôi đưa anh ấy về nhà…”
Giản Tang đón lấy người từ tay tài xế, giọng điềm đạm: “Không sao. Anh vất vả rồi.”
Tài xế liên tục xua tay: “Không có gì, không có gì,” rồi vội vã rời đi.
Cánh cửa khép lại, trong nhà chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn trần màu vàng nhạt cùng hai người một tỉnh táo, một say mềm.
Trời bên ngoài đã hửng sáng, sương sớm mỏng nhẹ như làn khói trắng, bám trên khung cửa kính.
Thẩm Minh Yến người ngập mùi rượu, bị dìu ngã xuống ghế sofa, vừa đổ xuống đã lười biếng nghiêng đầu sang Giản Tang, cả người dính lên, cánh tay vẫn như có thói quen mà quàng lấy eo cậu.
Giản Tang hạ mi mắt, tay nhẹ nhàng đẩy người kia ra, động tác không quá mạnh, nhưng dứt khoát. Cậu cúi xuống, nhặt chiếc áo khoác tây trang bị vứt một góc, chuẩn bị đặt lên ghế.
Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm đến cổ áo bên trong...
Động tác của cậu đột nhiên khựng lại.
Màu đen của vải áo tây trang vẫn như mọi khi tinh xảo, chỉnh tề, mang theo hương nước hoa quen thuộc của Thẩm Minh Yến.
Chỉ là lần này, ngay trên cổ áo, ánh đèn chiếu lên một dấu son môi đỏ sẫm mờ mờ... như vết tích mỉa mai in hằn giữa đêm tối.
Cực kỳ chói mắt.
Giản Tang đứng yên rất lâu, ánh mắt dừng trên vết son ấy, như thể muốn nhìn xuyên qua bề mặt, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì nhưng càng nhìn, lại càng thấy lạnh giá.
Đầu ngón tay cậu siết chặt mép áo, khớp xương dần trắng bệch.
Một lúc sau, Giản Tang hít sâu một hơi, thật nhẹ, đặt lại chiếc áo khoác lên tay vịn sofa.
Không một lời.
Cậu xoay người rời đi, bước chân không nhanh cũng không chậm, nhưng mỗi bước như đạp lên lòng ngực trống rỗng chính mình.