Lâm Thiến không ngờ Thẩm Minh Yến sẽ thẳng thừng buông lời như vậy. Cô ta sững người tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.
Bởi vì cô ta hoàn toàn không hiểu câu nói ấy của Thẩm Minh Yến, rốt cuộc có ý gì. Không rõ là bảo cô tiếp tục báo cáo công việc, hay là tiếp tục diễn nốt vở kịch trong lòng.
Nam nhân ngồi phía sau bàn làm việc, gương mặt vẫn nhàn nhạt như thường, nụ cười mang theo chút thờ ơ hờ hững, ánh mắt sâu như hồ nước, khiến người khác không sao nhìn thấu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lâm Thiến bỗng nhiên có cảm giác, suốt thời gian qua, mình có lẽ đã đánh giá thấp người đàn ông này.
Thẩm Minh Yến kỳ thật là một người tâm tư sâu kín đến đáng sợ.
Chỉ là anh chưa bao giờ cần phải thể hiện ra.
Lâm Thiến cười gượng một tiếng, cố gắng đổi hướng đề tài, cố tình làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Em chỉ là… chỉ là thấy không cam lòng thay ngài thôi.”
Thẩm Minh Yến nhướng mày, ý cười dường như càng rõ hơn: “Thật sao?”
Lâm Thiến vội vàng gật đầu.
Thế nhưng chưa kịp thở phào, Thẩm Minh Yến đã nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên, lại như lưỡi dao sắc bén chém thẳng vào lòng người: “Cô… tính là cái gì.”
Lâm Thiến sững sờ, trong đầu trống rỗng một mảng.
Cô ta nhìn anh, mà đối diện chính là ánh mắt sâu lạnh đến mức như có thể đóng băng cả không khí, gương mặt anh tuấn của người đàn ông kia lúc này toát lên sự nguy hiểm rõ rệt, khiến người ta không rét mà run.
Giọng anh vẫn nhẹ, nhưng lạnh lùng đến vô tình: “Giản Tang với tôi thế nào, là chuyện giữa hai chúng tôi. Không tới phiên người ngoài như cô can thiệp.”
“Cô…” anh ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực hơi híp lại, từng chữ từng lời đè nén “Đến bây giờ còn chưa rõ thân phận của mình sao?”
Mồ hôi lạnh từ trán Lâm Thiến nhỏ giọt xuống cổ, cô ta luống cuống cúi đầu, khẽ nói: “Thực… xin lỗi.”
Thẩm Minh Yến vẫn ngồi đó, chân dài thản nhiên bắt chéo, tựa như chẳng hề để chuyện này vào mắt. Anh nâng mắt nhìn về phía cô ta, giọng điệu uể oải nhưng từng câu như đinh đóng cột: “Em ấy tính tình tốt, dễ mềm lòng. Nhưng tôi thì không. Tính tôi… cực kỳ tệ.”
Sau đó, anh hơi nghiêng đầu, môi mỏng cong nhẹ, nói ra một câu như sét đánh ngang tai: “Cho nên… cô bị đuổi rồi.”
Lâm Thiến ngây người, cả người cứng đờ.
Cô ta không dám tin vào tai mình: “Vì cái gì?”
Thẩm Minh Yến nhướng mày, giọng nói vô tình: “Không vì cái gì cả.”
“Chính mình đi lĩnh tiền lương.” Anh dừng một nhịp, nụ cười nhàn nhạt: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hẳn là cô biết rõ.”
Giọng anh không lớn, nhưng lạnh đến tận xương, không cần phải quát tháo, cũng đủ khiến người ta run sợ.
Giây phút đó, Lâm Thiến hoàn toàn hiểu anh không nói chơi.
Thẩm thị là tập đoàn đứng đầu thành phố A, là gia tộc có quyền thế mà người thường cả đời cũng chẳng thể với tới. Cô ta nếu chọc giận Thẩm Minh Yến, thì không chỉ đơn giản là mất một công việc. Ngay cả giới thương nhân xung quanh, ai ai cũng còn muốn tranh thủ hợp tác với Thẩm thị, thì còn ai dám chứa chấp một người từng chọc giận anh?
Nhìn người đàn ông ngồi ung dung trước mặt, dáng vẻ rõ ràng tùy ý mà cao quý, Lâm Thiến rốt cuộc cũng hiểu… Bao nhiêu kiêu ngạo, bao nhiêu tự tin của mình, trong mắt anh chỉ là trò cười.
Cô ta không phục. Cô ta tức giận đến run rẩy.
Cô ta không cam lòng bản thân kém Giản Tang ở chỗ nào?
Nhưng cho dù trong lòng có phẫn hận thế nào, ngoài mặt vẫn chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, thì thào đáp: “Vâng…”
Thẩm Minh Yến không buồn nhìn thêm một cái, thậm chí không để lại bất kỳ ánh mắt dư thừa nào, đã xoay người, rời đi.
…
Hôm sau, Thẩm Minh Yến vừa kết thúc một buổi tọa đàm, vừa bước ra khỏi hội trường thì nhận được điện thoại từ Vương Dương.
Bên kia đầu dây, Vương Dương giọng đầy phấn khích: “Rất nhiều người đều ở đây nha, đặc biệt là Lý Quảng – cái tên nhóc đó mới từ nước ngoài về, đã lâu rồi bọn mình chưa tụ họp. Tối nay vẫn chỗ cũ, đến một chuyến chứ?”
Nhắc đến cái tên Lý Quảng, Thẩm Minh Yến lập tức nhớ lại một chuỗi hình ảnh ồn ào lộn xộn ngày xưa.
Thời đi học, trong lớp luôn có mấy đứa phá phách chẳng ai dạy nổi, mà anh thì luôn là thủ lĩnh sáng chói trong đám phú nhị đại ăn chơi đó, tiếng xấu vang xa, thầy cô gọi thẳng là “cá thối trong thùng”.
Ký ức ấy không xa lạ, còn mang theo chút hoài niệm.
Anh rũ mắt cười, đầu ngón tay gõ nhẹ vô lưng ghế, nói: “Được, lát nữa tao qua.”
Vương Dương ở đầu dây bên kia vẫn có chút chần chừ: “Nhưng thẩm ca, chị dâu bên kia có thành vấn đề không? Lý Quảng cái tên đó uống rượu thì khỏi nói rồi, toàn bộ bọn mình chưa lần nào được về sớm. Chị dâu… chắc gì đã đồng ý cho đi?”
Thẩm Minh Yến cau mày, bật cười chửi một tiếng: “Mẹ nó mày đừng nói mấy lời nhảm nhí. Lão tử uống rượu còn cần Giản Tang phê chuẩn?”
Vương Dương bên kia bật cười ha hả: “Được được! Vậy quyết định vậy đi!”
Điện thoại vừa cúp, vị Thẩm tổng luôn mồm nói không cần xin phép kia lại lập tức mở điện thoại, cực kỳ tự giác mà gửi một tin nhắn cho Giản Tang:【Vợ à, tối nay anh có hẹn với Vương Dương tụ tập, em tự ăn nhé, anh không về ăn cơm.】
Gửi tin xong, anh mới thong thả cất điện thoại, vẻ mặt như thể chưa từng nói gì mâu thuẫn với hành động.
Cùng lúc ấy, Giản Tang vẫn đang ở trong bếp, tay áo xắn cao, động tác thuần thục đảo nguyên liệu trong nồi.
Buổi sáng, Thẩm Minh Yến còn than thở rằng gần đây bận quá, ăn uống thất thường, dạ dày bắt đầu khó chịu. Rồi anh lại vô tình nhắc đến món Phật nhảy tường đã lâu rồi không ăn, nghe thôi đã thấy thèm.
Món đó… đúng là tốn công tốn sức.
Giản Tang vừa nghe, trong lòng liền nhớ kỹ.
Chiều hôm đó, cậu tự mình đi chợ chọn từng nguyên liệu, tay xách từng túi trở về, sắp xếp mọi thứ cẩn thận. Từng bước chuẩn bị đều là vì người kia có thể vừa về đến nhà liền ăn được cơm nóng canh ngọt.
Thậm chí, Giản Tang còn không dám nghỉ ngơi, sợ chỉ chậm một chút thôi, sẽ khiến bát cơm kia nguội mất.
Thế nhưng… đúng lúc đang canh lửa hầm canh, điện thoại rung lên.
Cậu lau tay, mở màn hình là tin nhắn từ Thẩm Minh Yến.
Giản Tang nhìn tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, ánh mắt ảm đạm, giọng trầm thấp nhắn lại một câu: “Vậy... bao giờ anh về?”
Rất nhanh, Thẩm Minh Yến hồi âm: “Không chắc, em không cần đợi.”
Lời nhắn ngắn ngủi, hời hợt đến mức lạnh lùng.
Chỉ cần một câu như vậy, Giản Tang liền hiểu người kia tám phần là định cùng đám bạn thân chí cốt uống suốt đêm.
Chỉ mới không lâu trước, vì tiệc xã giao mà Thẩm Minh Yến đau dạ dày đến nằm co trên giường, chính cậu đã luôn ở bên cẩn thận chăm sóc, ba bữa đúng giờ, thậm chí còn đặc biệt kiêng khem từng nguyên liệu một.
Vậy mà chưa kịp khoẻ hoàn toàn… đã lại muốn ra ngoài tiêu sái.
Cậu nhíu mày, ngón tay đặt trên màn hình vẫn gõ tiếp:
【Đừng đi suốt đêm. Mai chiều anh còn có một hoạt động phải tham gia.】
【Chúng ta không phải đã hẹn sẽ ghé qua viện phúc lợi sao?】
【Lần này lại là Vương Dương rủ đi à? Địa điểm ở đâu? Nếu về trễ có chuyện gì thì em còn biết để nhờ tài xế tới đón.】
Tin nhắn gửi đi từng cái, cậu chưa từng hối hận vì sự cẩn thận và lo lắng của mình.
Nhưng Thẩm Minh Yến chỉ trả lời một câu ngắn ngủi:
【Biết rồi, vợ đừng lo lắng, anh tự biết chừng mực.】
Giản Tang siết chặt điện thoại, trong lòng dâng lên một tầng nặng nề khó tả.
Cậu biết rõ… người kia đã bắt đầu thấy phiền vì sự quan tâm của mình.
Trên bàn bếp, nguyên liệu nấu ăn đã được rửa sạch, sơ chế đâu ra đấy, ngăn nắp chờ được thả vào nồi. Cậu đứng nhìn một hồi lâu, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ lấy màng bọc thực phẩm gói từng hộp một, xếp chỉnh tề cất vào tủ lạnh.
Phật khiêu tường món ăn tốn cả buổi chiều để chuẩn bị đành dở dang giữa chừng.
Bận rộn cả ngày, đến cuối cùng lại chỉ nấu cho mình một bát mì rau xanh đơn giản nhất, nhạt nhẽo vô vị đến mức ngay cả nước dùng cũng chẳng muốn chan nhiều.
…
Cùng lúc ấy – tầng cao nhất khách sạn Phong Hoa Lệ Trí.
Phòng VIP rộng rãi náo nhiệt vô cùng.
Ánh đèn lung linh, tiếng nhạc sôi động, người tới người lui, mỹ nhân váy ngắn, công tử áo vest, rượu rót ra như nước, tiếng cười nói rộn rã.
Sâu trong khu ghế sofa hình tròn, một nhóm công tử ca ngồi dựa vào nhau cười nói không dứt, bàn rượu đầy chật các loại chai ly, xúc xắc quay vòng vòng, tiếng cụng ly và tiếng hoan hô hoà làm một.
“Thẩm ca trâu bò quá rồi!”
“Oa oa, chơi không lại thật, chịu thua chịu thua!”
“Lưu tình chút đi, đừng ép người quá đáng!”
Thẩm Minh Yến ngồi tựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ nhàn tản, khóe môi cong cong, ánh mắt lười biếng mà sâu xa như biết trước kết quả từ lâu. Nam nhân tuấn tú như ngọc, tay cầm xúc xắc lắc lư, nhẹ giọng nói: “Cậu lại thua rồi.”
Đối diện, Vương Dương ôm mỹ nữ trong ngực, vừa rót rượu vừa cười khoái chí: “Lý Quảng, cậu học mấy năm ở nước ngoài đầu óc có phải bị ‘lỏng ốc vít’ rồi không? Dám chơi xúc xắc với Thẩm ca, cậu là muốn chết à?”
Lý Quảng ngồi bên kia, mặc một bộ vest hồng nhạt lòe loẹt, cả người trông như vừa bước ra từ sàn diễn thời trang. Hắn uống cạn ly rượu, thở ra một hơi dài sảng khoái, nghiêng đầu cười: “Vẫn là về nước sướng hơn, rốt cuộc đây mới là địa bàn của mình. Có điều… gần đây mẹ tớ cứ ép đi xem mắt, thiệt là nhức đầu.”
Vương Dương huých vai hắn, phụ họa: “Kết hôn có gì vui đâu. Nhìn Thẩm ca kìa, từ lúc cưới vợ rồi thì…”
Lời chưa nói dứt, chính hắn cũng ý thức được bản thân đang nói thứ gì nguy hiểm. Lập tức im bặt.
Ánh mắt Thẩm Minh Yến khẽ liếc sang, nhướng mày, giọng lười biếng: “Thì sao?”
Vương Dương ho khan, lập tức sửa lời: “Thì… càng ngày càng hạnh phúc đó nha.”
Chưa dứt câu đã bị Thẩm Minh Yến đá một cước.
Cả bàn phá lên cười, bầu không khí lại thoải mái trở lại.
Lý Quảng cũng không để ý, dựa vào sofa, hai chân bắt chéo, dáng vẻ cà lơ phất phơ mà hài hước: “Tao nói thật, tôi không có hứng thú kết hôn. Nhưng mẹ tao cứ nói tôi sắp ba mươi rồi, đến lúc phải yên bề gia thất. Gần đây còn bắt tôi luyện đàn piano nữa đấy, nói con gái thích mấy người biết chơi đàn.”
Vương Dương cười ngặt nghẽo: “Cậu mà cũng biết đàn? Còn không sợ ngồi sai tư thế gãy cả phím?”
Lý Quảng lập tức đứng đắn hẳn lên, nhíu mày đầy nghiêm túc: “Đừng có xem thường tao. Cây đàn tao đang luyện đó là do danh cầm nổi tiếng thế giới Giản Vô Song đích thân điều âm. Cả chất liệu và thủ công đều là hàng thượng đẳng, biết chưa? Không phải đồ phổ thông đâu.”
Thẩm Minh Yến nghiêng đầu, ánh mắt hơi trầm lại.
Anh nhớ rất rõ cái tên “Giản Vô Song”. Càng nhớ rõ hơn mỗi lần cái tên đó được nhắc đến, Giản Tang luôn thất thần trong thoáng chốc, giống như ký ức nào đó trong lòng đã bị chạm tới.
Trong căn nhà cũ, nơi sâu nhất của tầng hầm là một phòng trữ vật nhỏ, bên trong có một chiếc rương gỗ được khóa cẩn thận. Trong đó chất đầy những món đồ có liên quan đến Giản Vô Song bản nhạc, đĩa than, thậm chí là vài bức ảnh ký tên cũ kỹ. Đó là một phần ký ức riêng biệt và tinh tế, Thẩm Minh Yến chưa bao giờ chạm vào, cũng không hỏi tới bởi vì anh biết, với Giản Tang, người kia… từng là đặc biệt.
Anh lại nhớ, thời điểm còn ở nhà cũ, mỗi khi đêm xuống, Giản Tang sẽ lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn cũ đã phai màu sơn, gảy từng phím một cách nhẹ nhàng. Đôi mắt khi ấy vừa yên tĩnh vừa sáng rực, như thể mọi bộn bề đều đã tan biến, chỉ còn lại âm nhạc là nơi trú ngụ.
Lý Quảng bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt, không nhận ra anh đã xuất thần.
“Thật ra tao cũng chẳng yêu thích đàn hát gì đâu,” Lý Quảng cười, “cái đàn đó cũng chỉ là tình cờ có được thôi.”
Thẩm Minh Yến hơi nhướng mày, giọng nói trầm thấp nhưng bình thản: “Nếu không cần, cậu sửa sang lại, bán cho tao đi.”
Lời vừa dứt, không khí xung quanh lập tức chững lại trong một thoáng.
Vương Dương ho khan: “Ca… ngài chừng nào thì bắt đầu theo đuổi mấy thứ nhã nhặn như vậy rồi? Này… có phải không hợp phong cách của ngài lắm không?”
Thẩm Minh Yến hừ một tiếng, đá hắn một cước: “Cút.”
Sau đó anh mới nghiêng người, chống khuỷu tay lên thành ghế sofa, giọng điệu hờ hững mà lại không thể xem nhẹ: “Vì vợ tao thích.”
Lý Quảng thoáng sửng sốt. Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Minh Yến từ trước đến nay đều là kiểu hoa hoa công tử, tùy hứng, yêu tự do, thậm chí từng chính miệng nói, kết hôn chỉ vì trong nhà lải nhải mãi mà thành. Hắn chưa từng nghĩ, có một ngày lại nghe thấy Thẩm Minh Yến nói ra một câu như vậy.
Thật sự là quá để tâm rồi.
Lý Quảng cười, ánh mắt mang theo mấy phần ý vị sâu xa: “Cái đàn đó là mẹ tao đặc biệt đặt làm, không dễ có được đâu, nhưng thôi, nếu Thẩm ca muốn, vậy chúng ta đánh cược chút đi, thứ Bảy tổ chức giải đua xe, mày cùng tao đua hai vòng. Nếu thắng, tao không lấy một đồng, đàn trực tiếp tặng này luôn.”
Đây thật ra chẳng phải điều kiện gì nghiêm trọng. Tất cả bọn họ đều biết kỹ thuật lái xe của Thẩm Minh Yến gần như vô địch, Lý Quảng chỉ là kiếm cớ để biếu quà thôi.
Chỉ là, ngoài dự đoán của hắn, Thẩm Minh Yến lại cau mày, lắc đầu: “Không được. Thứ Bảy là ngày kỷ niệm kết hôn.”
Lý Quảng sửng sốt: “Không phải chứ… kiểu ngày này chẳng phải toàn người khác nhớ thôi à, mày cũng làm lớn chuyện quá…”
Vương Dương ghé sát lại khuyên nhủ: “Thì buổi sáng đua, buổi chiều về còn kịp mà. Coi như tranh thủ chút thời gian, đến tối tặng luôn cây đàn kia cho chị dâu, không phải càng có ý nghĩa sao?”
Đây vốn dĩ là kế hoạch ban đầu của Thẩm Minh Yến.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ xem nên tặng gì cho Giản Tang. Những món hàng xa xỉ đối với cậu chỉ là đồ vật, mà với Giản Tang, lại càng không quan trọng. Giản Tang không thích những thứ rực rỡ, cũng chẳng cần danh vọng hay tiền tài. Nhưng nếu là cây đàn kia… có lẽ sẽ chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng người kia.
Lý Quảng thấy anh trầm mặc, thuận miệng trêu chọc: “Thật sự, Thẩm ca… mày lợi hại thật. Mới trước đây còn là dân chơi một cõi, giờ nghe đến ngày kỷ niệm kết hôn liền rối rắm như học sinh mới yêu. Cái ngày đó mà nghiêm túc vậy sao? Cùng lắm tối về bù cho người ta, không đến mức người ta vì thế mà giận dỗi, hay… li hôn đâu.”
Thẩm Minh Yến khẽ cười, giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười.
“Ly hôn?” Anh lặp lại, giọng trầm thấp mang theo tia trào phúng, trong mắt ánh lên tia sắc lạnh khó phát hiện.
Ly rượu vang đỏ trong tay bị anh ngửa đầu uống cạn trong một hơi, chất lỏng sẫm màu trượt qua yết hầu rõ nét, nơi cần cổ thon dài phác ra một đường cong gợi cảm mà cường ngạnh.
Ngón tay thon dài tùy ý đặt ly rỗng xuống bàn trà thủy tinh, thân thể hơi ngửa ra sau, cả người như tùy ý tựa trên sofa, lại mang theo một loại khí chất bất cần mà ngạo nghễ.
Góc nghiêng sắc sảo, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt khẽ nhướng lên giống như vương giả.
“Giản Tang?” Anh chậm rãi nhếch môi, giọng nói thản nhiên mà kiên định: “Em ấy tuyệt đối không có khả năng… cùng tao ly hôn.”