Ăn xong kẹo mè đen rồi nghỉ ngơi thêm một lúc, chẳng mấy chốc đã đến giờ dùng bữa tối.
Có Bùi Nghiễn ở đây, bữa tối của Sở Thấm dĩ nhiên được bày biện đâu ra đó, quy củ chu toàn. Một bàn đầy các món, đều là thức thường nhật không mấy nổi bật nhưng tuyệt chẳng sai sót, ăn vào cũng ngon, chỉ là khiến nàng khó tránh khỏi đôi phần thèm hương vị cay nồng.
Đặc biệt là món cá vược hấp*, tuy thịt cá mềm mịn, hương thơm thanh đạm hấp dẫn, nhưng nàng chỉ liếc nhìn rồi lại bất giác khát khao một nồi cá nấu nước cay**.
*Cá vược hấp: món ăn Trung Hoa thanh đạm, dùng cá vược tươi hấp cùng gừng, hành và xì dầu nhạt; giữ vị ngọt tự nhiên của cá, thơm nhẹ, mềm mịn, thường thấy trong ẩm thực Quảng Đông.
**Cá nấu nước cay:Món ăn Tứ Xuyên nổi tiếng với vị cay tê đặc trưng. Cá trắng (thường là cá rô phi, cá chép hoặc cá trê) được trụng sơ trong nước dùng ninh từ xương, sau đó rưới dầu ớt sôi già lên trên. Ăn kèm rau xanh, giá đỗ, thường được rắc thêm tiêu Tứ Xuyên để dậy mùi và tạo cảm giác tê đầu lưỡi. Món này có màu đỏ rực, hương thơm nồng, vị cay sâu, rất được ưa chuộng trong những bữa tiệc cay xứ Hoa.
So với nàng, thì Bùi Nghiễn lại thật lòng yêu thích món cá vược hấp kia. Cá trong phủ vẫn luôn là cá tươi, như cá vược phổ thông thế này lại càng là cá vừa bắt về liền làm ngay.
Cá hấp chỉ dùng gia vị đơn giản, cốt để tôn lên vị tươi ngon vốn có của thịt cá, nên việc cá có tươi mới hay không chính là điểm then chốt. Nếu để qua nửa ngày mới đem hấp, thịt đã bắt đầu khô xác, chẳng còn ngọt béo. Còn con cá này vừa giết liền làm, thịt vừa mềm vừa săn chắc, ăn vào là biết ngay.
Bùi Nghiễn ăn thấy ngon, liền lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía Sở Thấm.
Nàng tựa hồ đang mải nghĩ điều chi, ăn cơm lại lơ đễnh, mấy lần gắp cũng chỉ quanh quẩn ở hai món đặt ngay trước mặt. Đĩa cá vược hấp kia nằm giữa bàn, nàng dường như còn chẳng buồn đưa tay với tới.
Hắn lại liếc sang nhìn Bùi Chước.
Bùi Chước đang tuổi lớn, ăn uống lúc nào cũng như cuốn gió, nuốt chửng tất cả. So ra lại càng khiến Sở Thấm có vẻ ăn uống chẳng mấy ngon miệng. Bùi Nghiễn thoáng ngứa ngáy trong lòng, bỗng dâng lên một ý muốn gắp cá cho nàng, song tay vừa nhích, suy nghĩ ấy lại biến mất không dấu vết.
Cuối cùng, khúc thịt bụng cá lớn kia rơi vào bát của Bùi Chước. Bùi Chước đang mải cắm đầu ăn cơm, vừa thấy miếng cá mắt liền sáng bừng, miệng còn đang nhồm nhoàm liền lúng búng: “Tạ ơn ca!”
“Ừ.” Bùi Nghiễn nhàn nhạt đáp một tiếng, lại thấy Sở Thấm vẫn dáng vẻ thẫn thờ, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Nàng ăn không ngon?”
“Hửm?” Sở Thấm ngẩn ra, đoạn lắc đầu: “Không đâu.”
Tuy đang nhớ tới món cay, nhưng nàng cảm thấy mình vẫn ăn cũng không tệ lắm.
“Ồ.” Bùi Nghiễn gật đầu, không nói thêm lời nào, cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình.
Bùi Chước đang chuyên tâm ăn cơm, nhanh chóng nhận ra bầu không khí có phần là lạ. Y miệng còn dính hạt cơm, ngẩng đầu nhìn tam ca rồi lại nhìn tam tẩu, lập tức cảm thấy tam tẩu có vẻ đúng là ăn không ngon thật.
Vừa khéo khi đó Sở Thấm gắp một đũa cải làn luộc trắng, Bùi Chước cau mày nghĩ bụng: Rau luộc vừa nhạt vừa khó ăn, chỉ ăn rau không thì sao mà có khẩu vị được!
Y lại ngẩng đầu nhìn về phía đĩa cá vược hấp. Phần bụng cá phía trên đã bị tam ca gắp đi mất rồi. Di nương từng dạy y, khi gắp thức ăn cho người khác thì không được gắp từ bát mình, dù là chưa động đến cũng không được.
Bùi Chước bèn vỗ vỗ tam ca: “Ca gắp cá giúp ta đi?”
Bùi Nghiễn liếc mắt nhìn, thấy phần mặt cá phía trên vẫn chưa ăn hết, chau mày: “Gắp gì nữa?”
Hạ nhân bên cạnh định tiến lên giúp cũng bị một ánh mắt của hắn ép lui.
Bùi Chước làm nũng: “Giúp đi mà…”
Bùi Nghiễn vốn không định chiều theo, nhưng Sở Thấm lại nghĩ Bùi Chước dù sao cũng là khách ở Mục viên, nghe vậy bèn một tay cầm đũa, tay kia cầm thìa, cùng đưa về phía đĩa cá: “Để tẩu tẩu giúp.”
Cá tươi thì thịt chắc, không dễ nát, nàng lật qua một cái là xong, lại còn lật rất trọn vẹn.
Bùi Chước bật cười, lập tức gắp ngay miếng thịt bụng cá. Bùi Nghiễn vừa thấy trong bát y miếng lúc nãy còn chưa động tới, định mở miệng trách, liền thấy y xoay đũa một cái, gắp miếng vừa xé ra bỏ vào bát Sở Thấm, nghiêm túc nói: “Tẩu tẩu ăn cá đi! Ngon lắm!”
Bùi Nghiễn chau mày một cái thật mạnh.
Sở Thấm nhìn Bùi Chước, trong lòng không nhịn được mà bật cười thầm: Trời ơi, kiếp trước sao nàng lại không phát hiện đứa thất đệ này đáng yêu như vậy!
Nàng vừa mỉm cười nhìn Bùi Chước, vừa xé một miếng nhỏ từ khúc thịt bụng cá rồi đưa lên miệng nếm kỹ, gật đầu chắc nịch: “Đúng là ngon thật, cảm ơn đệ.”
Bùi Chước cười toe toét, Bùi Nghiễn bên cạnh tức nghẹn đến độ ôm ngực.
Sao nãy giờ hắn lại không gắp cá cho nàng cơ chứ?!
Một bụng uất khí ấy, hắn vẫn nghẹn trong lòng mãi đến khi dùng xong bữa tối, tiễn Bùi Chước cung kính rời đi mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Sở Thấm biết hắn còn phải đọc sách, nên từ trước bữa tối đã bảo Thanh Thu thu dọn lại Tây thất dùng làm thư phòng, sau khi ăn xong cũng thuận tay căn dặn Thanh Thu chuẩn bị sẵn mực. Nhưng Bùi Nghiễn lại vô thức liếc nhìn về phía trà tháp trong phòng ngủ, lòng bỗng lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ: ngồi đọc trong trà tháp phòng ngủ hình như cũng không tệ…
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn đi về phía Tây thất. Bận rộn từ lúc mặt trời còn treo ở phía tây cho đến khi trời tối đen, hắn mãi mê với sách vở.
Trong phòng ngủ, Sở Thấm đoán chừng hắn đêm nay sẽ nghỉ lại chánh viện, trong lòng chẳng hiểu sao lại sinh ra đôi chút căng thẳng.
Rõ ràng hai người từng là vợ chồng bao lâu, nàng cũng không hiểu mình đang căng thẳng điều gì, nhưng tâm trạng lúc ấy thực sự chẳng khác gì một cô nương mới xuất giá.
Nàng nằm trên giường chờ hắn, lại trở mình trằn trọc chẳng yên, đầu óc cứ mãi nghĩ đến những chuyện linh tinh vẩn vơ. Mà nghĩ tới nghĩ lui, lại bắt đầu hồi tưởng đến một vài chi tiết…
Đêm tân hôn, hai người quả thực đã viên phòng. Nhưng sau đó vì nàng sinh bệnh, hắn liền mấy ngày liền không ghé chính viện. Vậy nên, đêm nay cùng chung chăn chung gối không chỉ là lần đầu tiên của nàng kể từ khi trùng sinh, mà với hắn cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi.
Mà cái gọi là “lần đầu tiên chân chính” kia, trong ký ức nàng thật sự chẳng hề tốt đẹp. Nguyên do chẳng có gì khác, chỉ là cả hai khi ấy đều không có kinh nghiệm, vừa vụng về vừa cứng nhắc dò dẫm, chẳng những không khoái hoạt mà còn rất không thoải mái.
Nàng còn nhớ đời trước hai người phải mất một khoảng thời gian khá dài mới miễn cưỡng đạt được cảm giác “dễ chịu”, còn hai chữ “khoái hoạt” thì... cả hai đều là người khắc chế, nghiêm cẩn, cả đời này cũng chưa từng thật sự nếm trải mùi vị đó.
Cho nên Sở Thấm cũng không phải chưa từng hiếu kỳ, không biết những chuyện “lộng phượng đảo loan” trong thoại bản liệu có thực hay không, nhưng chung quy vẫn chỉ dừng ở mức hiếu kỳ. Mà kiếp này được sống lại, nàng... nàng thật ra cũng chưa từng nghĩ xa như vậy, giờ phút này chỉ thành tâm mong rằng tối nay Bùi Nghiễn đừng làm gì cả, rửa mặt rồi đi ngủ là tốt nhất.
Bởi vì ban đầu nàng chỉ muốn bày tỏ một chút cảm kích nên mới mời hắn đến dùng bữa, còn chuyện hắn đêm nay sẽ ngủ lại đây, nàng thật sự chẳng hề có chút chuẩn bị tâm lý nào.
Đột nhiên phải trải qua lại một lần quá trình hòa hợp lúng túng, vừa không vui vừa chẳng thoải mái kia, nàng thật sự thấy áp lực rất lớn!
Trong sảnh, chiếc đồng hồ quả lắc kiểu Tây Dương lắc lư qua lại, rất nhanh đã điểm mười giờ tối.
Sở Thấm đã nằm trên giường thấp thỏm không yên chẳng biết bao lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy trong phòng có động tĩnh, là tiếng bước chân rất nhẹ.
Thần sắc nàng căng thẳng hẳn lên, do dự vén nhẹ một góc rèm giường, thì vừa vặn thấy Bùi Nghiễn đang bước đến bên cạnh, hắn thoáng khựng lại, liếc nhìn nàng:
“Chưa ngủ à?”
“Chưa.” Nàng đáp khẽ một chữ, sau đó liền lặng im trở lại.
Trước khi quay về phòng, Bùi Nghiễn đã qua phòng bên tắm rửa thay y phục. Hắn vén màn trực tiếp lên giường, Thanh Thu thấy vậy liền lặng lẽ bước tới thổi tắt đèn rồi lui xuống. Trong phòng ánh sáng chợt tối lại, cảm giác căng thẳng trong lòng Sở Thấm lập tức dâng trào đến cực điểm, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh của hắn.
Bùi Nghiễn đâu có biết nàng đang nghĩ gì, kéo chăn đắp cẩn thận rồi nằm xuống:
“Ngủ sớm đi.”
“…Vâng.” Sở Thấm lập tức yên tâm hẳn!
Bùi Nghiễn xoay người, đưa lưng về phía nàng, khẽ hít sâu.
Đêm tân hôn tuy không được tốt đẹp, nhưng không có nghĩa là hắn không từng nghĩ tới. Tối nay hắn quyết định ngoan ngoãn đi ngủ, nguyên nhân chỉ có một—tay hắn đau!
Chuyện đó tuy nhìn qua không cần dùng tay, nhưng tay dù sao cũng không thể cứ thả lơ lửng. Vừa rồi lúc đọc sách, chỉ cần tay chạm nhẹ cũng đau đến muốn rơi lệ, nếu lúc ấy đang làm việc kia mà đụng trúng thì đúng là vừa cụt hứng vừa xấu hổ.
Bùi Nghiễn vì vậy hít sâu vài lần, cố gắng giữ cho tâm tĩnh như nước. Còn phía sau, Sở Thấm đã yên lòng thì cũng thả lỏng hẳn, trong lòng hồi tưởng những chuyện xảy ra trong ngày, nghĩ ngợi: người này… cũng thú vị thật đấy.
Lạ thật, rõ ràng nàng đã từng làm thê tử của hắn suốt một đời, vậy mà giờ đây lại bất ngờ cảm thấy hắn có chút thú vị.
Không biết đời trước nàng đã làm gì mà lại chẳng hề nhận ra điều đó!
Hai người mang tâm tư riêng, lần lượt chìm vào giấc ngủ. Đến sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, chưa đến năm giờ, Bùi Nghiễn đã rời giường.
Lúc ấy Sở Thấm vẫn còn say ngủ. Hắn lặng lẽ rửa mặt thay y phục chuẩn bị đến học đường. Trước khi rời phòng, hắn bất giác nhớ đến mấy miếng kẹo mè đen ăn tối qua, liền như kẻ trộm mò tới cái tủ thấp đựng điểm tâm, mở cửa tủ bốc một miếng cho vào miệng.
Thanh Thu và Thanh Tuyền vừa thấy cảnh đó đã cố gắng nín cười đến đỏ mặt. Bùi Nghiễn lạnh lùng liếc qua, nghiêm giọng cảnh cáo:
“Không được nói cho phu nhân biết.”
“Vâng ạ.” Thanh Thu thật sự nhịn không nổi, đành quay mặt đi bật cười khẽ, rồi hạ thấp giọng nói,
“Công tử bữa sáng ăn không nhiều, lát nữa chắc sẽ đói. Nô tỳ gói ít kẹo này bằng giấy dầu cho công tử mang theo, đói bụng thì ăn lót dạ một chút.”
Cái gì mà sợ đói, chẳng qua là bày một cái bậc thang xuống mà thôi, những người thân cận hầu hạ đều biết làm thế nào để bày bậc thang này đúng lúc.
Lần này Bùi Nghiễn không từ chối nữa, gật đầu một cái: “Ừm.” Rồi để mặc Thanh Thu đi chuẩn bị.
Một đĩa kẹo mè cũng không ít, lại thêm trời nóng, không dễ để được lâu. Thanh Thu rất hào phóng, gói gần như hơn nửa đĩa, đưa ra ngoài cho Vương Vũ đang chờ. Vương Vũ dù không nhìn thấy trong gói giấy dầu là gì, nhưng cũng đoán được là điểm tâm, bèn đưa mắt nhìn Thanh Thu đầy kinh ngạc.
Thanh Thu rũ mi nói:
“Kẹo mè đen, tam lang thích ăn.”
Vương Vũ: “…?”
Nếu không phải biết chắc Thanh Thu không có lý do gì để lừa gạt hắn, thì hắn thật sự không thể tin nổi.
_____
Trong học đường của phủ, học sinh được phép mang theo chút điểm tâm, chỉ cần không đem ra ăn trong giờ học là được, tiên sinh sẽ không quản. Vì vậy như Bùi Chước đang tuổi lớn nhanh, bụng dễ đói, gần như ngày nào cũng được di nương chuẩn bị cho một gói điểm tâm mang đi, để giữa giờ có thể ăn lót dạ. Còn một số thiếu niên khác, tuy học ở phủ nhưng nhà ở hơi xa, cũng thường đem theo chút đồ ăn, để lúc tan học về có thể đỡ đói trên đường.
Nhưng chưa từng ai thấy Bùi Nghiễn mang theo đồ ăn đến học đường cả. Vậy nên khi hắn đem kẹo mè đen ra ăn, bạn cùng bàn bên cạnh lập tức kinh ngạc nhìn sang:
“Ơ kìa Bùi tam lang, bảo vật gì thế?”
Bùi Nghiễn cũng không keo kiệt:
“Kẹo mè đen, ăn không?”
Hắn vừa nói vừa đưa sang hai miếng kẹo, người kia vừa nhận vừa cười:
“Ngươi chẳng phải không thích đồ ngọt sao?”
Cùng lúc đó, Bùi Đại lang Bùi Phong từ lớp học đối diện bước vào phòng. Thấy Bùi Nghiễn đang cầm kẹo mè đen trong tay, hắn không nói gì, tiện tay lấy luôn một miếng.
Bùi Nghiễn đang đáp lời người bên cạnh:
“Phu nhân ta đưa cho, ăn tạm thôi.”
Bùi Phong khẽ nhướn mày, cùng lúc Bùi Nghiễn quay mặt lại, nhất thời hơi khựng:
“Đại ca.”
“Ngươi ra đây, ta có lời muốn nói.” Bùi Phong nói xong liền bước trước ra ngoài. Bùi Nghiễn vội đứng dậy đi theo, hai huynh đệ dừng bước dưới hành lang bên ngoài lớp học. Bùi Phong tựa vào cột hành lang, thong thả đứng đó, vừa cắn miếng kẹo mè đen trong tay vừa đánh giá Bùi Nghiễn:
“Ngươi với phu nhân sống với nhau xem ra cũng ổn?”
“Ừm... cũng tạm ổn.”
“Cái gì mà ‘tạm ổn’.” Bùi Phong bất đắc dĩ, “Tối qua ta về nghe đại tẩu kể mới biết, ban ngày ngươi đột ngột rời đi là vì che chở cho phu nhân nhà mình? Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nay phụ thân không ở nhà, tổ mẫu lại không can dự nhiều, trong phủ toàn là mẫu thân làm chủ. Ngươi dám chọc giận bà ấy thế này, sau này coi chừng gặp rắc rối lớn.”
Sắc mặt Bùi Nghiễn lập tức lạnh xuống, mí mắt rủ xuống, trong giọng nói mang theo hàn ý:
“Vậy đại ca nói ta nên làm sao? Nhận lấy thiếp thất do mẫu thân ban xuống, hay cứ trơ mắt nhìn phu nhân ta bị ức hiếp mà khoanh tay đứng nhìn?”
“Một người thiếp thôi mà, nhận thì nhận, cần gì phải cứng rắn như thế?” Bùi Phong thở dài lắc đầu, “An di nương đã an bày ở đó, thêm một người nữa chẳng qua là chia thêm một căn phòng thôi. Ta thấy đệ muội cũng không phải người hẹp hòi, ngươi nên để nàng biết chỗ khó xử của ngươi.”
Bùi Nghiễn lạnh lùng cười:
“Một người sống sờ sờ đó, mà gọi là ‘nhận thì nhận’? Đại ca nói nghe thật nhẹ nhàng.”
Thái độ của hắn khiến sắc mặt Bùi Phong cũng tối lại. Hai huynh đệ trầm mặc trong chốc lát, Bùi Nghiễn chợt thở dài khe khẽ:
“Ta hiểu ý đại ca, cũng biết phu nhân ta không phải người nhỏ nhen. Nhưng ta không phải không tin nàng… mà là…” Hắn khựng lại một chút, giọng nhẹ đi, “Ta không tin được chính mình.”
Nghe vậy, Bùi Phong thoáng sững người, ngẩng đầu quan sát thần sắc hắn, bao nhiêu lời đã chuẩn bị sẵn đành phải nuốt trở vào.
Bùi Phong quá hiểu đệ đệ thứ ba này. Tam đệ cái gì cũng tốt, tính tình nhẫn nhịn lại ôn hoà và điềm đạm, tài học thì tuy chưa đến mức vang danh thiên hạ, nhưng chí ít trong học đường phủ Định Quốc công cũng là một trong những người xuất sắc nhất. Chỉ là trong lòng hắn có một cái gai, hễ dính đến chuyện liên quan đến cái gai đó, tốt nhất ai cũng đừng nhiều lời.
Bùi Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ đành nói:
“Nếu ngươi đã quyết đối đầu, thì hãy bảo vệ đệ muội cho tốt. Ta cũng sẽ dặn đại tẩu, sau này nếu có việc gì giúp được, thì giúp đệ muội một tay.”
“Đa tạ đại ca.” Bùi Nghiễn cung kính thi lễ. Hai người vốn chỉ là trò chuyện tùy hứng, giờ hắn hành lễ như vậy đã là cực kỳ trịnh trọng. Trong lòng Bùi Phong dâng lên một tia chua xót khó nói thành lời, vỗ nhẹ vai hắn, không nói gì thêm, quay người trở về lớp học đối diện.
_____
Trong phòng chính viện, Sở Thấm vừa tỉnh dậy, định hỏi Thanh Thu giờ giấc, nhưng tay lại vô tình chạm phải một vật cứng tròn nơi mép gối. Nàng nhìn kỹ rồi bật cười, không hỏi nữa mà mở đồng hồ quả quýt ra xem: năm giờ rưỡi.
Nàng liền đứng dậy rửa mặt thay y phục. Thanh Thu nhớ tới chuyện đi vấn an hôm qua mà lòng còn bất an, dè dặt nói:
“Phu nhân, người có muốn giả bệnh nghỉ một hôm? Nô tỳ sợ Hồ đại nương tử còn bực trong lòng, lại tìm cớ gây chuyện với người.”
“Không đâu.” Sở Thấm điềm nhiên đáp.
Thanh Thu tuy không rõ tính Hồ đại nương tử, nhưng nàng thì đã đấu với bà ấy suốt cả một đời. Hồ đại nương tử là người rất coi trọng danh tiếng, thường thì dằn vặt con dâu đều diễn ra trong âm thầm, tuyệt không gây ầm ĩ để mất mặt, lại càng không để tin đồn ra ngoài cho người đời dị nghị.
Nhưng chuyện hôm qua rõ ràng đã khiến Bùi Nghiễn không hài lòng. Hồ đại nương tử nếu không biết dừng lại đúng lúc, thì phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với tin đồn “mẹ cả – con kế phản mục tương tàn” truyền khắp kinh thành. Mà đó tuyệt đối là điều bà ta không muốn thấy.
Thế nên thời điểm này là lúc an toàn nhất với Sở Thấm. Trong giai đoạn này, Hồ đại nương tử chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ hòa thuận với nàng. Nếu bà ta còn ôm hận trong lòng muốn chỉnh nàng và Bùi Nghiễn, thì cũng phải chờ dịp khác, tìm lý do khác mà ra tay.
Vì vậy, đúng như thường lệ, trước sáu giờ rưỡi, nàng đã tới nơi ở của Hồ đại nương tử – Đoan Phương các.
Quả không ngoài dự đoán, Hồ đại nương tử thấy nàng liền cười tươi như hoa, hòa nhã như thể chuyện không vui ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Đến cả Thôi ma ma bên cạnh cũng nhìn nàng thân thiết như thể thân sinh con gái. Vu thị và Miêu thị thấy thế cũng đều hiểu ý mà không nhắc đến chuyện cũ, ba người ngồi lại chuyện trò nửa khắc rồi cáo lui, Sở Thấm liền an ổn trở về Mục viên.
_____
Trước khi nàng về đến Mục viên, Thanh Tuyền đã đi trước đến phòng bếp, lấy thêm kẹo mè đen.
Do Bùi tam lang không cho họ nói ra chuyện hắn “trộm” kẹo từ phòng Sở Thấm, nên họ đành phải che giấu cả hai bên. Ở phía Sở Thấm, họ phải lén lút bổ sung thêm kẹo, làm như chưa có ai động đến; còn ở phía phòng bếp, lại chẳng thể nói kẹo biến mất nhanh như vậy là vì Bùi tam lang lấy, nên đành im lặng để người trong phòng bếp nghĩ rằng là Sở Thấm ăn hết.
Vậy là quản sự nhà bếp – Chương sư phụ – trong lúc rảnh rỗi nghe tiểu đồ đệ nói:
“Nương tử nhà nhị phòng đúng là hảo ngọt, kẹo mè đen hôm qua mang đi nay đã ăn hết rồi.”
Chương sư phụ hồi tưởng lại – hôm qua kẹo mè đen đưa đi phải tới gần hai cân?
Thế thì đúng là thích đồ ngọt thật rồi!
_____
Còn gần một cân kẹo mà Bùi Nghiễn mang đi, trước lúc tan học ở học đường đã được hắn rộng rãi chia cho bạn đồng môn phần lớn, phần còn lại hắn định mang về Mục viên, giấu trong thư phòng để dành ăn từ từ.
Còn Sở Thấm, sau khi ngủ trưa tỉnh lại thấy nhàn rỗi liền lấy hai miếng ra ăn, vừa nhai vừa lẩm bẩm:
“Sao kẹo để qua một đêm lại ngọt hơn hôm qua thế nhỉ?”
Thanh Thu và Thanh Tuyền nghe xong thì mặt mày tái mét, hai người nhìn nhau, Thanh Thu phản ứng nhanh, lập tức đáp:
“Qua một đêm không tránh khỏi bị khô, nên vị ngọt cũng đậm hơn. Nếu phu nhân ăn không hợp khẩu, nô tỳ sẽ đổi món khác.”
“Không cần, không sao cả.” Sở Thấm thản nhiên cười, ném nửa miếng kẹo còn lại vào miệng, tiện tay phủi vụn đường bám dính, rồi nói:
“Tối nay ta muốn ăn cá nấu nước cay, được không?”
Thanh Thu: “…”
Sở Thấm nhìn nàng:
“Nếu ngươi sợ ta ăn cay sẽ bị nhiệt, thì bảo phòng bếp nấu thêm một ấm canh đậu xanh. Nhớ dặn họ cho nhiều mật ong một chút, để lạnh rồi mang tới, vừa đúng có thể giải cay.”
Lời nàng nghe qua thì như thể chỉ vì muốn ăn canh đậu xanh mát lạnh, vừa giúp hạ hỏa lại vừa giải cay.
Nhưng Thanh Thu lại thầm cười trong bụng: “Ta thấy người chính là tham ăn, thèm cái vị ngọt mát kia thôi!”
Dẫu vậy, Thanh Thu cũng chẳng nói gì thêm. Trong mắt nàng, cái tính hay thèm ăn của Sở Thấm kỳ thực là chuyện tốt. Ba năm trước, nàng vẫn luôn cảm thấy Sở Thấm bị ông bà ngoại quản quá nghiêm, nay dáng vẻ này mới giống như khi xưa ở đất Thục Xuyên.
Thanh Thu chỉ hỏi thêm một câu:
“Người định ăn thứ này buổi tối, lỡ như Tam lang tới thì sao?”
“Không đâu.” Sở Thấm khẽ lắc đầu.
Nàng nói chắc nịch. Một là vì Bùi Nghiễn vốn không ham lui tới hậu viện, hiếm khi đến hai ngày liền; hai là gần đây chàng đang bận, hôm qua chẳng qua vì nàng chủ động tìm đến, chàng mới sang, chứ nếu để chàng tự tới thì cũng chẳng chọn giờ cơm tối. Giờ ấy, chàng vẫn luôn ăn đơn giản ở học đường, rồi đọc sách đến tận chín- mười giờ mới quay về Mục viên.
Bởi thế nên với bữa tối “ngông cuồng” hôm nay, Sở Thấm có thể thảnh thơi chẳng hề kiêng dè. Nếu không sợ ăn cay rồi sinh hỏa, nàng còn muốn gọi thêm một đĩa gà xào ớt.
Thanh Thu chẳng rõ tự tin của nàng từ đâu mà có, nhưng thấy nàng điềm nhiên như thế, cũng đành tin lời. Đến hơn bốn giờ chiều, nàng cầm bạc lặng lẽ đến phòng bếp, nhờ Chương sư phụ nấu cá.
Chương sư phụ đã sớm quen với chuyện Mục viên lén gọi các món cay, vừa cười vừa nhận bạc, rồi đi chuẩn bị nguyên liệu. Vừa làm vừa hỏi:
“Chẳng phải Sở nương tử là người kinh thành sao? Sao lại mê đồ cay đến vậy?”
Thanh Thu cười dịu dàng:
“Tiểu thư thuở nhỏ theo phụ thân tới đất Thục Xuyên làm quan, từ đó quen miệng, không quên được vị ấy nữa.”
“Ra là thế.” Chương sư phụ tặc lưỡi mấy tiếng:
“Vậy cô chờ chút, ta làm cho Sở nương tử một món thật ngon.”
Ông cố ý giấu tên món, không nói ra là món gì. Thanh Thu có gặng hỏi cũng không được, đành đứng một bên trông theo.
Cá nấu nước cay là món lớn, muốn nấu ngon không dễ, nhưng công đoạn lại không phức tạp. Thanh Thu đợi chưa đến nửa canh giờ, cá đã được làm xong, một nồi đầy ú ụ bưng ra, thịt cá thì không thấy nhiều, chỉ thấy phía trên phủ đầy ớt đỏ rực.
Chương sư phụ cầm cái vá lọc, định vớt bớt ớt ra, Thanh Thu vội nói:
“Để chúng tôi về rồi vớt cũng được, không dám phiền sư phụ.”
Chương sư phụ chỉ cười:
“Cô nghỉ ngơi đi.”
Ông làm việc lanh lẹ, chỉ trong vài hơi thở đã vớt được bảy tám phần ớt nổi phía trên, đựng riêng vào một bát sứ trắng. Rồi lại đi múc cá, từng lát cá trê phi lê thái mỏng nấu trong dầu cay, thịt cá trắng nõn, vừa mềm vừa dai, mỗi miếng đều dính chút da cá, hơi cong lại, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Chương sư phụ múc hết cá vào một tô sứ trắng lớn, lại chan thêm ba muôi dầu ớt nóng bỏng rồi bỏ vào hộp đồ ăn. Sau đó ông quay lại, bắt đầu chế biến phần ớt đã vớt riêng ra.
Chỗ ớt kia có lẫn cả dầu, Thanh Thu thấy ông cho thêm một muỗng muối, lại nắm một vốc mè trắng, rồi cẩn thận giã nhuyễn. Nguyên liệu chính của cá luộc cay ngoài ớt ra còn có hoa tiêu, ông cũng đã vớt ra hơn nửa, đem giã cùng, khiến hương thơm nồng nàn của ớt, hoa tiêu và mè lan tỏa khắp phòng bếp.
Giã đến khi tất cả hòa quyện nhuyễn mịn, Chương sư phụ lấy một hũ sứ sạch, cho tất cả vào đó, chưa vội đậy nắp, đưa đến trước mặt Thanh Thu:
“Ngửi thử xem.”
Thanh Thu ngạc nhiên không thôi:
“Giống cái món… cái món…”
Nàng lắp bắp một lúc mới nhớ ra:
“Mì trộn dầu ớt! Mì trộn dầu ớt chính là mùi này!”
Chương sư phụ cười hả hê:
“Đúng, đây gọi là dầu ớt, trộn với mì lạnh ăn rất ngon. Cô đem về cho Sở nương tử, bảo nàng hôm nào ăn mì thì thử.”
Thanh Thu cúi mình cảm tạ rồi cười nói:
“Vậy tiểu thư nhà ta chắc mai đòi ăn mì cho xem.”
“Cũng được.” Chương sư phụ phất tay, thấy trời đã gần năm giờ, không rảnh chuyện trò thêm, quay người làm tiếp.
Thanh Thu nhớ đến lòng tốt của ông, liền đặt lại hai miếng bạc vụn lên bàn bếp, đậy nắp hũ dầu ớt, cất cùng với canh đậu xanh ướp lạnh vào hộp, rồi rời khỏi gian bếp.
Trong học đường, phần lớn học sinh sau khi tan học đều đã về. Bùi Nghiễn vẫn tĩnh tâm học thêm một lát, đến lúc thấy hơi đói mới ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ để ở góc phòng — bốn giờ rưỡi chiều.
Gần đây chàng đều đến tận chín - mười giờ mới quay về Mục viên, Vương Vũ sẽ mang cơm tối đến tầm năm giờ, để chàng ăn xong rồi học tiếp. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao chàng lại chợt nhớ tới bữa tối ngày hôm qua.
Hôm qua chàng ăn ở chỗ Sở Thấm, không nói gì nhiều, nhưng trước bữa cơm, hai người đã cùng ăn chút điểm tâm ngọt.
Nghĩ xa hơn, hôm kia chàng cũng ăn ở Mục viên. Khi đó là vì chuyện nàng đưa bốn người kia về mà chàng vội trở về, lúc bước vào còn đầy một bụng tức giận. Nhưng nàng múc canh cho chàng, vậy mà chàng lập tức nguôi giận.
Bùi Nghiễn thầm nghĩ:
“Đây có lẽ chính là cảm giác của một mái nhà.”
Là thứ chàng chưa từng trải qua, nhưng vẫn luôn tưởng tượng không thôi.
Chàng vô thức mỉm cười, thu dọn sách vở rời khỏi học đường. Khi đi qua sân, bị tiểu đồng bên ngoài bắt gặp, tiểu đồng buột miệng nói:
“Công tử hôm nay về sớm thế.”
Bùi Nghiễn mỉm cười:
“Về nhà ăn cơm.”
Trong viện phòng bếp, Thanh Thu lại đợi thêm một lúc, cơm tối cho các viện cũng đã chuẩn bị xong. Theo lệ, mỗi phần cơm tối đều có tám món nóng, bốn món nguội, một canh và hai món điểm tâm. Cá nấu nước cay và canh đậu xanh lạnh là do Sở Thấm dùng bạc riêng gọi món, không tính trong phần cố định.
Thanh Thu theo lệ gọi hai tiểu đồng phụ giúp xách cơm, trở về Mục viên vừa khéo là hơn năm giờ một chút. Sở Thấm đã ngồi chờ bên bàn ăn từ lâu, vẻ mặt đầy háo hức. Thanh Thu phì cười, nói:
“Chương sư phụ đúng là khéo tay, món cá làm thơm lắm.”
Nói rồi liền gọi Thanh Tuyền đến bày bàn, từng món được dọn lên. Canh đậu xanh lạnh cũng được múc ra một bát đặt sẵn bên tay nàng, Thanh Thu lại đưa nàng xem hũ dầu ớt kia.
Sở Thấm cười cảm thán từ tận đáy lòng: “Thật là khéo tay quá!”
Nói xong liền bắt đầu ăn lấy ăn để, món cá nấu nước cay trông thì dọa người, thực ra độ cay vừa phải, mùi thơm lại càng nồng đậm, đúng là khẩu vị nàng yêu thích.
Nàng vừa ăn cơm vừa gắp cá, ăn đến mức không thể dừng lại, thỉnh thoảng uống một ngụm chè đậu xanh ướp lạnh, mát rượi sảng khoái, cả người khoan khoái dễ chịu.
Thế nhưng chưa ăn được bao lâu, Thanh Tuyền bị nàng sai ra ngoài “canh cửa” bỗng hấp tấp chạy vào, mặt đầy vẻ hoảng loạn, ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: “Nương tử… Tam lang đến rồi!”
“Khụ——” Sở Thấm lập tức bị ớt cay làm sặc.
Mặt nàng thoắt cái đỏ bừng lên vì nghẹn, Thanh Thu và Thanh Tuyền cuống quýt giúp nàng thuận khí. Một lúc sau mới đỡ hơn, nàng bèn bật thốt: “Hắn sao lại tới chứ?!”
Nói xong liền hoảng loạn đẩy Thanh Thu: “Mau đi! Ngươi cứ nói với hắn… nói là ta hôm nay thân thể không khoẻ, đã nằm nghỉ rồi. Nếu hắn đòi vào gặp, thì nói là ta khó chịu, trong lòng bực bội, chẳng muốn gặp ai cả.”
“Vâng!” Thanh Thu vội vàng đáp lời, lập tức xoay người ra ngoài. Sở Thấm lòng đầy chột dạ, vẫn lo hắn muốn vào, liền vội vã sai Thanh Tuyền cất món cá nấu nước cay vào tủ thấp giấu đi, rồi súc miệng, “nghiêm túc” nằm lên giường giả bệnh.
_____
“Ngủ rồi?” Bên ngoài, Bùi Nghiễn nghe xong lời của Thanh Thu, chân mày khẽ nhíu lại.
Thanh Thu cố lấy dũng khí đáp “phải”. Hắn không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt quét qua cửa sổ phòng ngủ.
Trời hè, tối muộn. Bây giờ mới hơn năm giờ, sắc trời chỉ vừa nhá nhem. Trong phòng ngủ chưa đốt đèn hẳn hoi, nhưng góc phòng đã có hai ngọn đèn lồng nhỏ, ánh sáng lờ mờ xuyên qua giấy cửa sổ.
Ngoài ra, hắn còn ngửi thấy phảng phất mùi cơm canh.
Trong chốn thâm viện hậu phủ, nếu không muốn gặp ai, lại không tiện thẳng thừng từ chối để tránh mất thể diện, thì luôn dùng mấy cái cớ như “thân thể không khoẻ”, “đã ngủ rồi” để khước từ khách.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã bị những lời như thế khước từ không biết bao nhiêu lần.
Đáy lòng Bùi Nghiễn lặng lẽ trầm xuống, dâng lên một cảm giác khó chịu khó gọi thành tên. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn che giấu rất tốt, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người bước đi, miệng nhàn nhạt nói: “Vậy ta về thôi.”
Lời tác giả:
Sở Thấm: Ta chỉ muốn ăn một bữa món cay Tứ Xuyên, đâu dễ dàng gì
Bùi Nghiễn: Ta chỉ muốn nếm chút hơi ấm gia đình, đâu dễ dàng gì
Chú thích thêm của tác giả:
Cách làm món "dầu ớt” từ phần ớt dùng để nấu cá nấu nước cay này, là ta học được ở một quán ăn Tứ Xuyên gần nhà. Khách gọi món cá, đầu bếp sẽ vớt phần ớt ra, làm thành một hũ dầu ớt tặng khách mang về.
Thật sự rất thơm…
Ta thậm chí từng vì hũ dầu ớt đó mà cố ý đến quán gọi cá, đúng là mua ngọc lấy hộp (ý nói vì phần phụ mà đi mua phần chính).