Dạo ấy, Bùi Nghiễn rốt cuộc vẫn không về phủ Định Quốc công. Sở Thấm thấy thế cũng không khuyên nữa, bởi nàng thực tâm chẳng có ý ép chàng quay về.
Lại thêm mấy ngày trôi qua, vết thương do đánh roi của Bùi Dục đã lành, hắn bèn đích thân tới cửa bái tạ. Hôm ấy đúng lúc Bùi Nghiễn được nghỉ ở nhà, song chẳng hiểu sao tâm tình lại có chút rối rắm, buồn bực nằm lì trong phòng chẳng muốn gặp ai, còn định để Vương Vũ ra nói dối rằng mình không có nhà.
Lần này Sở Thấm khuyên nhủ đôi câu, bởi nàng biết Bùi Dục chọn giờ này tới cửa, mười phần thì tám chín là đã biết rõ người đang ở nhà. Nếu còn giả vờ vắng mặt, e lại gây thêm nghi ngờ không đáng.
Thế nên Bùi Nghiễn vẫn ra thư phòng gặp vị nhị ca này.
Thương tích của Bùi Dục tuy không chạm đến gân cốt, nhưng cũng phải dưỡng gần một tháng mới có thể xuống giường. Cả người gầy đi trông thấy. Gặp Bùi Nghiễn, ánh mắt vốn luôn chất đầy khinh miệt giờ chẳng còn sót lại bao nhiêu, chỉ còn lại vẻ ngượng ngùng khó nói. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới khẽ gật đầu:
“Lần này... đa tạ tam đệ.”
“Nhị ca khách sáo rồi.” Bùi Nghiễn nghe lời này thì trong lòng hơi chua chát, càng thấy gượng gạo, “Chuyện này vốn là... Đại Lý Tự cũng không định truy cứu, ta chỉ đi một chuyến cho mẫu thân yên lòng mà thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT