Trước mặt Tạ thị, Sở Thấm không nói rõ là có giúp hay không, vì chuyện này nàng không thể làm chủ, phải xem Bùi Nghiễn có thể ra tay hay không mới được.
Tạ thị cũng không có ý bắt nàng phải lập tức đáp ứng, chỉ cần chuyển lời là được, sau đó liền vui vẻ cùng Sở Thấm dùng một bữa trưa, ăn xong thì khách khí cáo từ.
Sau khi Tạ thị rời đi, Sở Thấm nằm trên giường suy nghĩ mông lung, nghĩ xem kiếp trước có xảy ra chuyện tương tự không.
Theo tư tâm mà đoán, chắc hẳn là có. Chỉ là khi ấy nàng một lòng lo liệu nội viện, không mấy để tâm đến chuyện bên ngoài, nên cũng chẳng nghe thấy gì. Hơn nữa, lúc đó bọn họ còn đang ở trong phủ Quốc công, Hồ đại nương tử nếu có chuyện, tìm thẳng Bùi Nghiễn là được, không cần phải vòng qua nàng một lượt thế này.
Vậy thì, Bùi Nghiễn khi đó có giúp không?
Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ là đã giúp. Bởi vì sau đó Bùi Dục vẫn ở lại trong phủ, chưa từng nghe nói gặp rắc rối lớn gì. Nếu thật sự bị truy cứu, thì ít ra cũng phải ngồi tù mấy năm mới đúng?
Trong lòng có chút đoán định, Sở Thấm cũng thấy yên tâm hơn phần nào. Buổi tối, đợi Bùi Nghiễn về nhà, nàng liền kể sơ qua chuyện này trong lúc dùng bữa. Khi ấy Bùi Nghiễn đang gặm một miếng sườn, nghe nàng nói xong thì khựng lại một chút rồi mới tiếp tục ăn, ăn xong liền thở dài: “Cả lương thảo cũng dám động tới, gan đúng là lớn thật.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT