Dù Khang Thời đã nói rằng vấn đề trong nhà họ Uông rất khó giải quyết, nhưng trong lòng Uông Quốc Luân lại càng thêm kỳ vọng. Bởi lẽ, Khang Thời là người đầu tiên khiến họ có cảm giác thật sự gặp được cao nhân, khác hẳn những “đại sư” trước kia chỉ biết cúng bái hay đòi quyên góp công đức. Người này rõ ràng là có bản lĩnh thật sự.
Muốn giải quyết được vấn đề thì trước tiên phải tìm ra được nguyên nhân. Đáng sợ nhất là không biết vấn đề nằm ở đâu. Hơn nữa, Khang Thời chỉ nói là “khó làm”, chứ không phải là “không làm được”. Nhận ra điều này, Uông Quốc Luân lập tức mời Khang Thời vào nhà với sự cung kính rõ rệt.
Sau khi quan sát nét mặt của Uông Quốc Luân, Khang Thời nói thẳng: “Không có chuyện gì là tự nhiên xảy ra cả. Gần đây nhà anh gặp nhiều tai họa liên tục, vận khí sa sút, thậm chí đã có người ch.ết. Điều này tôi không cần nói thì chắc anh cũng đã nhận ra. Lần này gia đình anh đã đụng đến một thứ không đơn giản.”
Uông Quốc Luân định mở miệng giải thích nhưng Khang Thời đưa tay ra hiệu ngừng lại, rồi tiếp lời: “Tôi tới đây hôm nay là vì nể mặt bạn bè. Nói thật, thứ đang bám lấy nhà anh hung dữ quá, tôi cũng không dám chắc mình giải quyết được. Nhưng đã tới thì tôi sẽ cố hết sức. Chỉ mong anh có gì thì hãy thành thật nói ra, đừng giấu giếm. Tôi là thiên sư, chuyên xử lý chuyện âm hồn. Cho dù anh nợ tiền hay nợ mạng thì cũng luôn có cách hóa giải. Nhưng nếu anh không nói thật, thông tin tôi nhận được sai lệch thì chỉ khiến mọi việc càng tệ hơn, và người chịu thiệt cũng là anh.”
Nghe đến đây, Uông Quốc Luân trầm giọng kể lại: “Trước đây tôi có một đối tác tên Vương Bác. Vì có mâu thuẫn trong việc đầu tư vào một trang trại, anh ta đã uống thuốc tự tử. Khi đó tôi và vài ông chủ khác hùn vốn mở trang trại, nhưng do ai cũng có công việc riêng nên chúng tôi cần người trực tiếp điều hành. Vương Bác và một người họ Lâm, dù không giàu nhưng tin vào tiềm năng trang trại, đã đồng ý đầu tư. Ai ngờ, chuyện kinh doanh thất bại, họ mất trắng. Tôi thì dù lỗ, cũng không đến mức kiệt quệ. Nhưng Vương Bác lại trắng tay… Đại sư, tôi không ngờ anh ấy sẽ tự tử. Như vậy, tôi có tính là hung thủ khiến Vương Bác ch.ết không?”
Khang Thời lắc đầu: “Anh không phải trực tiếp gi.ết người, Vương Bác lại là tự tử. Dù anh ta có oán niệm cũng không thể trở thành lệ quỷ. Nhưng tình trạng hiện tại nhà anh thì rõ ràng là có lệ quỷ đòi mạng.”
Câu này khiến cả nhà Uông Quốc Luân rùng mình. Ngay cả Hạ Vũ, người đi cùng, cũng không khỏi có cảm giác lạnh gáy, như thể có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm từ bốn phía.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play