Sau buổi nói chuyện hôm đó, cả hai người đều không hé lộ ra ngoài coi như cùng nhau giữ một bí mật chung.
So với Diệp Mãn Chi – một cô gái trẻ tuổi – thì suy nghĩ của Mục Lan rõ ràng thực tế và lâu dài hơn nhiều.
Biến phố Quang Minh thành trường tiểu học “công lập – dân hỗ trợ” theo mô hình thí điểm, đi đầu trong toàn thành phố là một cơ hội dễ tạo thành tích.
Đã muốn có thành tích thì phải làm đúng như họ đã cam kết với thành phố: giảm áp lực cho Sở Giáo dục, tự huy động kinh phí để mở trường.
Mà mùa đông sắp tới, đúng như Tiểu Diệp nói, hoàn toàn có thể lấy lý do “bất khả kháng” để biến nó thành một khoảng đệm thời gian cho việc gây quỹ.
Vì vậy khi bà đại diện phố Quang Minh được lãnh đạo Sở Giáo dục thành phố mời đến nói chuyện, bà không chỉ đề xuất quan điểm xây trường tiểu học cũng có thể giống như làm đường theo mô hình “công lập – dân hỗ trợ” mà còn trình bày chi tiết những phương án gây quỹ mà ủy ban khu phố chuẩn bị áp dụng.
Ví dụ như thu học phí trước, tổ chức quyên góp, vay vốn từ hợp tác xã tín dụng,…
Tóm lại nói đâu ra đấy, vô cùng thuyết phục.
Điều này khiến Diệp Mãn Chi không khỏi cảm thán một lần nữa: “Gừng càng già càng cay, mình vẫn còn phải học nhiều!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT