Giữa mùa hè oi ả, từng đợt sóng nhiệt cuộn lên, Diệp Thủ Tín và Thường Nguyệt Nga đội mũ che nắng, xách theo giỏ đi chợ đã giằng co trước quầy cá suốt mười phút rồi.
“Người ở đây đều ăn cá sống, mình cứ nhập gia tùy tục ăn cá sống đi,” Diệp Thủ Tín nói.
“Cá sống với cá chết chênh nhau mỗi cân một tệ, một con cũng phải chênh hai ba tệ đấy,” Thường Nguyệt Nga thì thầm làu bàu, “Con cá chết kia mới vừa ngáp ngáp mấy cái là tắt thở, tôi còn nhìn thấy nó trút hơi thở cuối cùng cơ mà, thật ra vẫn còn tươi lắm.”
“Cá đã trút hơi rồi thì sao bằng con còn bơi tung tăng được chứ?”
“Ông cả đời toàn ăn cá chết có gì khác biệt đâu?”
Thường Nguyệt Nga cảm thấy lão già này càng già càng rắc rối. Họ đi lên từ thời khốn khó, hồi đó được ăn cá là chuyện cả Tết mới có còn phân biệt nổi cá sống với cá chết à?
Giờ đây cuộc sống vừa mới khấm khá hơn một chút ông đã bắt đầu ra vẻ, cứ nhất định phải học người địa phương ăn cá sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play