Diệp Mãn Chi uống say về nhà ôm lấy Ngô Tranh Vinh khóc một trận.
“Hu hu hu, cả thanh xuân và nhiệt huyết của em đều dồn hết cho Nhà máy Ánh Dương vậy mà giờ nói đi là đi…”
Ngô Tranh Vinh mặt mày đen thui, vừa tắm rửa cho con ma men này vừa không quên lầm bầm: “Nói gì nghe ghê quá, như thể em bị đày về vùng núi hẻo lánh nào đó không bằng.”
“Anh không hiểu, em thật sự không nỡ rời xa mà!” Diệp Mãn Chi ôm đầu anh vò lung tung.
“Em lên thành phố làm việc lợi nhiều hơn hại với Nhà máy Ánh Dương,” Ngô Tranh Vinh gỡ tay cô khỏi đầu mình, “Nhà máy Ánh Dương trước giờ không có lãnh đạo nào có tiếng nói ở cấp thành phố nên lúc tranh thủ tài nguyên luôn bị thiệt. Em mà làm lãnh đạo cơ quan chủ quản ngược lại còn là chuyện tốt cho nhà máy.”
Quả nhiên Diệp Mãn Chi bị mấy lời này khích lệ tinh thần.
“Anh nói đúng, đợi em lên Cục Công nghiệp nhẹ tu luyện cho giỏi, sau này có thể chống lưng cho Nhà máy Ánh Dương! He he!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT