Ngô Ngọc Trác – em bé nhỏ của nhà họ Ngô – đột nhiên cất tiếng nói khiến hai vợ chồng chưa kịp chuẩn bị tinh thần vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
“Vừa nãy con bé gọi em là mẹ phải không?” Diệp Mãn Chi ôm chăn ngơ ngác hỏi.
“Ừm.” Ngô Tranh Vinh xoa đầu hai mẹ con, trong mắt hiện rõ niềm vui khó giấu, “Không chỉ gọi em là mẹ mà còn nhắc em dậy đi làm nữa, mau dậy đi!”
Diệp Mãn Chi như trong mộng đi rửa mặt, đến khi bị nước lạnh tạt cho tỉnh hẳn cô lập tức ôm con gái vào lòng đầy kích động.
“Bảo bối, sao con đột nhiên biết nói rồi? Giỏi quá, biết gọi mẹ rồi cơ à!” Cô hôn liên tục lên gương mặt mềm mại của con, khóe mắt lấp lánh nước, “Em đã bảo mà, con gái mình biết nói, đâu phải đứa trẻ câm chứ!”
Ngọc Trác ôm chặt con hổ bông trong tay, nghiêm túc gật đầu dùng giọng non nớt đáp: “Không câm.”
Diệp Mãn Chi liếc sang anh quân nhân đang bị gạt sang một bên cười hỏi: “Chuyện lớn thế này mà anh còn bình thản được à? Con gái mình nói được rồi đấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play