Sau khi nhận được tin báo, Tô Vũ Ninh từ chối ý định nhờ vệ sĩ giúp cô dọn hành lý và tự mình kéo vali đến ký túc xá.
Dọc đường, thảm trải sàn mềm mại khiến bước chân không phát ra tiếng động. Nơi đây không giống một ký túc xá mà giống một căn hộ sang trọng trong khách sạn 5 sao hơn. Cô gõ cửa và khẽ hé đầu vào.
Quyền Linh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng quay đầu lại.
Cô đã sớm biết chuyện của Tô Vũ Ninh.
Cha cô là người trăng hoa, có vô số phụ nữ. Những người phụ nữ này điên cuồng tìm mọi cách để chen chân vào gia đình họ Quyền, nhưng không ai thành công.
Quyền Linh đã quen với điều đó. Dù sao thì những người phụ nữ đó cũng không thể đến trước mặt cô mà lộng hành được, vì mẹ cô đã giải quyết hết rồi.
Mẹ cô không bận tâm cha thích ai, bao dưỡng ai, bà chỉ quan tâm đến thân phận nữ chủ nhân nhà họ Quyền và địa vị của hai con.
Việc Quyền Kiến, cha cô, đột nhiên đuổi tất cả các tình nhân đi, cô cũng đã nghe nói. Trong lòng cô khá tò mò, có thể khiến cha cô "quay đầu lại" thì đúng là lần đầu tiên. Cái tên "Tô Vũ Ninh" nghe rất bình thường, nhưng xem ra cô gái này thực sự có bản lĩnh.
Việc phu nhân họ Quyền mời Tô Vũ Ninh đến, cô cũng rõ. Cô còn gọi điện nói mẹ cô quá làm quá lên, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, đâu cần bà phải đích thân đi gặp.
Đầu dây bên kia, phu nhân họ Quyền cười khẽ và nói: "Linh Linh, mẹ đồng ý việc Ninh Ninh chuyển đến trường các con. Các con bằng tuổi nhau, mẹ hy vọng con có thể chăm sóc cô bé."
Quyền Linh nghe xong chỉ cảm thấy không thể tin được.
Bảo cô đi chăm sóc cô gái mà cha ruột mình đang theo đuổi? Mẹ cô đang đùa sao?
"Mẹ, mẹ bị cha làm cho phát điên rồi sao?"
"Không có, mẹ rất tỉnh táo... Linh Linh, con không hiểu đâu."
Quyền Linh cười lạnh: "Con đúng là không hiểu thật, hai vợ chồng hai người bị cái Tô Vũ Ninh đó bỏ bùa rồi sao? Còn gọi là Ninh Ninh... Thích cô ta đến vậy, sao hôm nay mẹ không trực tiếp đưa cô ta về đây luôn đi?"
"Mẹ đương nhiên muốn đi. Nhưng mà Linh Linh, mẹ lớn tuổi rồi, tim không được tốt lắm, mẹ không thể tiếp xúc sâu hơn với cô bé."
"... Cái Tô Vũ Ninh này, chẳng lẽ là người của trung ương? Hay là con nhà ai?"
"Không phải, Linh Linh, đừng nghĩ nhiều quá."
Khi Tô Vũ Ninh đến, Quyền Linh vừa mới cúp điện thoại. Cô nghĩ mãi không ra, nghe tiếng gõ cửa liền khoanh tay cười lạnh nhìn sang. Cô muốn xem thử, cái "Tô Vũ Ninh" này rốt cuộc có địa vị gì.
Cánh cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn có chút co quắp –
Gia thế Quyền Linh tốt, cô xinh đẹp và thông minh. Cô chưa từng yêu đương vì chưa có ai vừa mắt, nhưng cô cũng chưa từng nghi ngờ xu hướng tính dục của mình, dù sao tiêu chuẩn bạn đời của cô từ trước đến nay đều là con trai.
Nhưng bây giờ, não cô trống rỗng.
Thì ra tôi thích kiểu này.
Cô thầm nghĩ.
Tô Vũ Ninh... Tô Vũ Ninh...
Đôi mắt không quá to cũng không quá nhỏ, mũi không cao lắm, miệng, miệng nhìn rất mềm...
Rõ ràng là ngũ quan rất bình thường, rất giản dị, nhưng sao khi đặt lên khuôn mặt cô ấy lại đáng yêu đến vậy?
Trong khoảnh khắc như hoa tươi nở rộ, băng tuyết tan chảy... Mọi vẻ đẹp đều không kịp sự chấn động mà cái nhìn thoáng qua này mang lại.
"Chào cô, tôi là Tô Vũ Ninh..."
Cô ấy nói.
Mũi tên của thần Cupid găm chặt vào ngực cô. Quyền Linh thất thần rất lâu, mới khàn giọng nói: "Chào cô, tôi là Quyền Linh, bạn... cùng phòng của cô."
Được Quyền Linh chấp nhận một cách dễ dàng ngoài sức tưởng tượng, Tô Vũ Ninh cảm thấy ngạc nhiên và khó tin.
Thế giới thay đổi quá nhanh, quá lớn, cô không theo kịp.
Đến bây giờ vẫn còn hoảng hốt không tài nào tỉnh táo lại, thậm chí nghi ngờ liệu cô có phải thật sự đã chết, và đây là sự phán xét về thiên đường sau khi chết hay không...
Sau khi gia đình họ Quyền đưa cô vào trường này, Quyền Linh liền trực tiếp tiếp quản mọi chuyện của cô. Đây là tháng thứ hai cô ở trường này. Dưới lầu, một nam sinh lớp bên cạnh đang ôm hoa tỏ tình, Tô Vũ Ninh thậm chí còn không nhớ mình từng gặp anh ta. Vậy mà tối nay anh ta lại không hiểu sao chạy đến nói một đống lời kỳ lạ. Tô Vũ Ninh không muốn phản ứng, dù sao lát nữa bảo vệ sẽ đến giải quyết.
Nhưng chưa kịp đợi bảo vệ đến, dưới lầu đã truyền đến một trận ồn ào.
Nữ sinh ký túc xá bên cạnh chạy tới nói: "Tả Tinh Ngôn và Trương Trị đánh nhau rồi!"
Tô Vũ Ninh lúc này mới đột nhiên vén chăn bò đến bên cửa sổ nhìn xuống. Dưới đó bị đám đông vây quanh, cô không nhìn rõ.
Ký túc xá bên cạnh cũng là phòng hai người, nữ sinh chạy tới tên là Sở Song Song, là bạn trong cùng một nhóm với Quyền Linh, hai người có quan hệ khá tốt. Cô ấy có cảm nhận rất phức tạp về Tô Vũ Ninh. Ban đầu, cô ấy nghĩ Quyền Linh chỉ tìm một cô tùy tùng nhỏ bé, một "lá xanh" để làm nền cho mình. Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không cần thiết. Sau này, thấy đủ mọi hành vi của Quyền Linh, cô ấy cuối cùng cũng đoán ra được một vài manh mối.
Cô ấy vô cùng kính sợ và không thể tin được về cô gái đã vào trường hai tháng này, vậy mà lại khiến vô số nam thần, nữ thần tranh giành, một hồ ly tinh bình thường mà lại có chút quê mùa. Trong lòng Sở Song Song, Tô Vũ Ninh chắc chắn có một thủ đoạn thần bí khó lường nào đó. Cô ấy còn lén lút hỏi Tô Vũ Ninh, liệu tổ tiên có ai từng vào Huyền Môn hay không.
Nếu không, chỉ dựa vào vẻ ngoài tầm thường, vóc dáng gầy gò khô quắt như que tăm, cùng chỉ số EQ và IQ bình thường, và nội hàm không hề tồn tại, dựa vào đâu mà có thể mê hoặc được nhiều người đến thế phải thần hồn điên đảo?
Trong số đó, Tả Tinh Ngôn cũng là một trong những người "nghi ngờ" bị "hồ ly tinh" này mê hoặc.
Anh ta là người địa phương ở thủ đô, Tô Vũ Ninh không rõ gia đình anh ta làm gì, chỉ biết là rất ghê gớm. Dù sao, ngay cả trong học viện quý tộc, cũng tồn tại sự phân cấp.
Đứng ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn chỉ có vài gia đình.
Tả Tinh Ngôn là một trong số đó, còn vài đại gia khác thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường sẽ không xuất hiện trong trường.
Thấy dưới lầu đánh nhau đến đổ máu, Tô Vũ Ninh ngồi không yên, xuống lầu xem thử. Nói "đánh nhau" thì đúng là đang khen Trương Trị, anh ta căn bản không có chút sức phản kháng nào, bị người khác đè xuống đất đấm.
Một đám học sinh vây xem bên cạnh không dám tiến lên, dù sao mấy người bạn của Tả Tinh Ngôn đang khoanh tay đứng vòng ngoài nhìn. Có thể chơi được với anh ta, chắc chắn gia thế cũng không quá tệ.
Tên Tả Tinh Ngôn nghe rất văn nhã, nhưng người cao hơn 1m8, chân dài, nghe nói bình thường đam mê quyền anh, đấu kiếm và một số hoạt động có khuynh hướng bạo lực.
Tô Vũ Ninh trước đây chưa từng gặp anh ta, chỉ là khi mới đến thì nghe qua một chút tiếng tăm mà thôi. Mãi đến ngày hôm qua, cô mới thực sự gặp được vị đại lão của câu lạc bộ đấu võ này.
Chiều hôm qua, câu lạc bộ đấu võ của trường tổ chức một trận đấu, cô được Quyền Linh đưa đi xem náo nhiệt. Tả Tinh Ngôn liền lên đài trong sự chú ý của mọi người. Chờ đến khi trận đấu bắt đầu, anh ta liền ra đòn phủ đầu khiến đối thủ nằm vật xuống.
Máu của đối phương bắn tung tóe lên người Tả Tinh Ngôn. Anh ta là người vô địch hạng nhẹ trên sàn đấu. Nửa thân trên trần trụi, cơ bắp săn chắc, có sức bùng nổ đáng sợ. Tám múi cơ bụng và đường rãnh hình chữ V. Dính máu xong lại càng đẹp trai và gợi cảm, hơi thở hổn hển, ánh mắt hung dữ đáng sợ.
Tô Vũ Ninh chưa từng thấy cảnh tượng bạo lực đẫm máu như vậy, lại còn ở gần mình đến thế. Cô hơi sợ hãi che mắt lại, nghe thấy tiếng nữ sinh la hét và nam sinh huýt sáo vang vọng khắp sân.
"Anh Tả uy vũ!"
"Tả thần đẹp trai nhất!"
Một đám người vây lại lau mồ hôi và cho Tả Tinh Ngôn uống nước. Anh ta uống một ngụm, ánh mắt lơ đãng lướt qua hiện trường. Đúng lúc đó, Quyền Linh nhận thấy Tô Vũ Ninh không thoải mái, kéo cô chen qua đám đông muốn rời đi.
Tả Tinh Ngôn chỉ kịp thấy một bóng lưng.
So với đại mỹ nhân Quyền Linh phong thái yêu kiều bên cạnh, bóng lưng đó thực sự chẳng có gì đáng khen, chẳng có gì đáng xem.
Nhưng không hiểu sao, Tả Tinh Ngôn cứ nhìn mãi không rời mắt.
"Anh Tả, nhìn gì vậy?"
Tả Tinh Ngôn gạt tay người bên cạnh ra, tự mình nhảy xuống khỏi đài, sải bước đuổi theo, rồi lại bị đám đông chen chúc chặn đường. Anh ta nhíu mày có chút sốt ruột, ánh mắt đã không còn bắt được bóng dáng kia nữa. Anh ta hỏi người bên cạnh: "Vừa nãy đứng ở đây là ai? Tên gì? Sao tôi chưa từng thấy trong trường?"
Nam sinh bị giữ lại cố gắng hồi tưởng: "Là con gái nhà họ Quyền ở thành phố L."
"Tôi nói không phải cô ấy. Quyền Linh tôi biết. Người còn lại là ai?"
"Người còn lại đó... là học sinh mới chuyển đến. Một cô bé rất bình thường, có chút mờ nhạt, nhưng rất nhiều người đều yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Tên là... Tô Vũ Ninh thì phải."
"Tô Vũ Ninh."
Tả Tinh Ngôn nhai nát cái tên này trong miệng, lặp đi lặp lại.
…………………..
Trước ở TYT tui có thấy 1 bộ, tên kiểu kiểu như là “Bệnh nhân tâm thần là vạn nhân mê” gì đó, tui nhớ không rõ trên, tại đọc lướt thôi, giờ nghĩ lại cái văn án bộ đó với mở đầu bộ này có chút gì đó giống nhau thật, đều là "cả thế giới thích tôi”, trẻ trâu mất não thật chứ, nhưng tha thứ vì đây là phổ nữ vạn nhân mê, có logic mới lạ, giải trí thỏa mãn tâm thái thiếu nữ thôi =)))))