Không nhắc đến người tài xế cứ liên tục nhìn cô qua gương chiếu hậu, Tô Vũ Ninh chỉ muốn đến bệnh viện.
“Chào bác sĩ, tôi nghĩ mình có thể đang mắc bệnh về tinh thần.”
Tô Vũ Ninh căng thẳng nhìn chằm chằm vị bác sĩ trẻ tuổi đối diện, chờ đợi kết luận. Để có thể nhận được sự điều trị tốt nhất, cô đã cố ý bỏ ra số tiền lớn để đặt lịch khám chuyên gia.
Vị chuyên gia trẻ tuổi này cầm bút, ánh mắt dừng lại trên người cô một lát rồi đặt bút xuống. “Cô…”
Anh đứng dậy, bảo trợ lý ra ngoài, rồi đi đến trước mặt Tô Vũ Ninh, kéo ghế ra, mím môi: “Cô, ngồi đi.”
Tô Vũ Ninh: “À, cảm ơn.”
Cô ngồi xuống ghế. Nhưng vị bác sĩ vẫn đứng yên, nhìn xuống đỉnh đầu cô. Tô Vũ Ninh đợi nửa ngày không thấy anh ngồi lại đối diện, cô ngơ ngác ngẩng đầu: “Bác sĩ?”
Đối diện là một đôi mắt sâu thẳm.
Lúc này cô mới nhận ra vị bác sĩ trẻ tuổi này rất đẹp trai, ngũ quan đoan chính, mày mắt sáng sủa, đúng là một soái ca. Anh quá đẹp trai, đến mức khiến cô hơi bắt đầu nghi ngờ y thuật của anh. Tô Vũ Ninh thầm mắng mình, không nên trông mặt mà bắt hình dong chứ! Trẻ tuổi như vậy mà đã làm được chuyên gia thì chắc chắn là nhân tài siêu cấp siêu cấp lợi hại!
Cô thử lên tiếng: “Cái đó, có thể bắt đầu chưa?”
“Ừm… Ừm. Được rồi.”
Đối phương lúc này mới quay lại bàn làm việc ngồi xuống, giọng nói ôn hòa bảo cô bắt đầu tự thuật “bệnh tình”.
Tô Vũ Ninh kể lại đại khái câu chuyện, giấu đi thân phận của đối phương, cuối cùng hỏi: “Có phải tôi đã xuất hiện ảo giác không?”
Bác sĩ im lặng rất lâu, nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: “Có lẽ không phải…”
Tô Vũ Ninh: ???
…………………..
“Ninh Ninh, cô sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”
Tô Vũ Ninh bừng tỉnh khỏi hồi ức, ánh mắt hướng về gương mặt của Quyền Linh trước mặt.
Khí chất của những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có thật sự khác biệt. Quyền Linh lớn lên rất xinh đẹp, không một chỗ nào trên người cô ấy là không tinh xảo. So với cô ấy, Tô Vũ Ninh với mái tóc rối bời thực sự giống như cỏ dại ven đường.
Tô Vũ Ninh đã đến bệnh viện tâm thần và xác định mình không có bệnh. Vì vậy cô đã suy nghĩ thông suốt. Tôi không bệnh, vậy chắc chắn là người khác có bệnh thôi!
Sau khi vị nhà giàu số một bị bệnh kia bắt đầu “theo đuổi” cô, Tô Vũ Ninh để không kích thích hắn, tránh làm bệnh tình của đối phương thêm nặng, thậm chí không dám từ chối quá thẳng thừng. Nhưng đối phương cứ đeo bám dai dẳng, cứ như thể đột nhiên coi cô là tình yêu đích thực của đời mình vậy. Đầu tiên là hắn đổi trường học cho cô. Cũng chính là ngôi học viện quý tộc này. Lời nói nguyên văn của hắn là: “Bảo bối em tốt như vậy, đương nhiên cũng phải đến trường tốt nhất.”
Tô Vũ Ninh: …Bệnh cũng không nhẹ.
Tiếp theo là hắn cho cô nhà cửa, cho cô xe hơi, còn cho cô thẻ ngân hàng và cổ phần, thậm chí còn muốn ly hôn với một loạt các bà vợ lớn nhỏ vì cô.
Tô Vũ Ninh sợ chết khiếp. Đây là bệnh tâm thần chứ còn gì nữa!!!
Động tĩnh quá lớn, nên đương nhiên người vợ cả cũng sẽ biết đến nhân vật Tô Vũ Ninh này. Vị phu nhân vợ cả này lớn hơn nhà giàu số một vài tuổi, gia đình bà làm chính trị, bản thân cũng mang theo một chuỗi danh hiệu. Dù đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn còn phong vận, tao nhã và quý phái.
Khi gặp đối phương, Tô Vũ Ninh chân thành đề nghị: “Phu nhân, hay là bà đưa ông ấy đi khám đầu óc đi.”
Phu nhân nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ một lúc, so với những mỹ nữ ngực nở eo thon mà nhà giàu số một từng tìm trước đây, bà rõ ràng không hiểu vì sao khẩu vị của đối phương đột nhiên trở nên kỳ lạ đến vậy. Nhưng sự tu dưỡng và khí độ khiến vị phu nhân này không nói ra lời ác ý, thậm chí còn ôn tồn bảo cô ngồi xuống, mời cô uống loại trà cực quý nhưng không ngon lắm. Thấy Tô Vũ Ninh dường như không thích, bà lại sai người đổi sang sữa bò cho cô.
“Cảm ơn, tôi không…”
Tô Vũ Ninh đứng ngồi không yên, cô mặc áo phông bình thường và quần jean, đi một đôi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc. Toàn thân cô cộng lại cũng không bằng tấm thảm lông dưới chân mình sang trọng. Trong căn phòng khách rộng rãi đến mức có thể đánh cầu lông này, cả người cô đều trông lạc lõng.
Vòng tay ngọc bích trong suốt trên tay phu nhân lấp lánh màu xanh. Bà duyên dáng uống trà, cười nói: “Nếm thử đi, tôi cũng có một cô con gái, bằng tuổi cô. Đây là sữa bò cô bé thích uống nhất, tôi nghĩ có lẽ cô cũng sẽ thích.”
Tô Vũ Ninh nhấp một ngụm nhỏ, tức thì kinh ngạc đến mức phải thốt lên! Đây là sữa bò sao?! Sao lại thơm, lại thuần hậu, lại mượt mà đến thế?! Cô là sữa bò, vậy trước đây tôi uống toàn là cái gì? Nước bò sao?
Tô Vũ Ninh không thể nói lời từ chối, cô chỉ ngồi một phần ba ghế, lưng thẳng tắp cứng đờ, cầm ly uống từng ngụm nhỏ.
Phu nhân nhìn cô xuất thần, xoay cổ tay ngọc, “Nếu không chê, thì ở lại ăn bữa trưa rồi đi nhé.”
“Không không, không cần đâu, tôi còn phải về trường học.”
Tô Vũ Ninh liên tục xua tay.
Phu nhân thở dài, bảo những người xung quanh rời đi, bàn tay cầm chén trà vuốt ve hai cái, nhìn mặt cô như chìm vào hồi ức: “Khi tôi còn trẻ, cũng từng thích một cô gái, cô ấy là học tỷ của trường chúng tôi…”
Tô Vũ Ninh: “?!!”
Chuyện này, đây là chuyện có thể nói với tôi sao? Biết quá nhiều, thực sự sẽ không bị diệt khẩu chứ?
“Đừng ngạc nhiên. Xu hướng tính dục là một vấn đề phức tạp, rất nhiều người không chỉ giới hạn trong một xu hướng. Đương nhiên, cũng có thể tình cảm tôi dành cho học tỷ chỉ là xuất phát từ sự sùng bái và khao khát, cũng không nhất định là tình yêu.”
Tô Vũ Ninh khẽ hỏi: “Tôi và vị học tỷ đó, có điểm nào tương đồng không ạ?”
“Không có.” Phu nhân cười: “Cô ấy là mỹ nhân thông minh nổi tiếng của trường chúng tôi.”
Tô Vũ Ninh: Ồ.
“Nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy cô, tôi bỗng nhiên nhớ lại mối tình đầu không thành đó. Ngây ngô mà rung động, tim đập rất nhanh, thế giới mất đi màu sắc và âm thanh…”
Khoan đã, lời này sao lại quen tai vậy? Tô Vũ Ninh hơi muốn chạy trốn. Có lẽ là cô đã nghĩ sai rồi, nhà giàu số một không phải là người duy nhất có vấn đề về đầu óc, cả gia đình hắn cũng không bình thường!
“Đừng sợ.” Phu nhân đặt chén trà xuống cười cười, an ủi vỗ vỗ tay cô, “Tuổi đã lớn, không chịu nổi cảm xúc quá kịch liệt. Tôi chỉ là rất có cảm tình với cô mà thôi. Yên tâm đi, con gái, chuyện của cô tôi sẽ giúp cô giải quyết. Quyền Kiến Tiền đầu óc không minh mẫn, gần 60 tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ mặt dày theo đuổi cô bé, tôi sẽ không để hắn đi làm phiền cô nữa. Nhưng có một điều hắn nói đúng, cô nên đi đến một nơi tốt hơn, trường học đó không tồi, nằm ở thủ đô, là một trong những trường tốt nhất trong giới chúng tôi. Hơn nữa ở đó, Quyền Kiến Tiền khó mà với tới được. Con gái và con trai tôi cũng ở đó, cô cứ yên tâm đi học, tôi sẽ bảo Linh Linh chăm sóc cô thật tốt.”
Tô Vũ Ninh ngập ngừng mở lời: “Tôi có thể từ chối không?”
Phu nhân Quyền cười cười: “Ở thành phố L, Quyền Kiến Tiền có thể nói là một tay che trời, ở đây tôi sợ sẽ có sơ hở. Có lẽ người ta đều rất lưu luyến gia đình, nhưng người trẻ tuổi, chẳng lẽ không muốn đi ra ngoài nhìn một thế giới rộng lớn hơn sao?”
Lần này im lặng rất lâu. Tô Vũ Ninh mới hỏi: “Bà… Vì sao lại muốn giúp tôi?”
“Tôi đã nói rồi. Tôi rất thích cô. Đương nhiên hy vọng cô sẽ tốt hơn. Trường học bên đó tôi sẽ chuẩn bị sẵn, cô chỉ cần yên tâm đi học là được. Đừng từ chối, cứ coi như là tôi thay Quyền Kiến Tiền bồi thường cho cô.”
“…”
Tô Vũ Ninh không tin lắm lời này, nhưng vị phu nhân này nói được làm được, bà muốn Quyền Kiến Tiền không có thời gian tìm Tô Vũ Ninh, thì Quyền Kiến Tiền liền thật sự bị vướng bận không thể thoát thân. Tô Vũ Ninh thở phào nhẹ nhõm đồng thời, lại lo lắng thấp thỏm bị đóng gói đưa lên chuyên cơ giữa đêm đến ngôi học viện quý tộc ở thủ đô này.
Cô ở trong ký túc xá của Quyền Linh, con gái của nhà giàu số một ở thành phố L, và trở thành bạn cùng phòng với cô ấy.
Trước đó, Tô Vũ Ninh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, ví dụ như Quyền Linh có thể không thích cô, đuổi cô đi, hoặc tìm cơ hội gây khó dễ cho cô, như vậy cô cũng có thể thuận lý thành chương rời khỏi đây, trở về cuộc sống ban đầu. Nhưng tất cả đều không xảy ra.
…………………….
Như review trước đó, mấy chương đầu đọc sẽ rất ba chấm, rất sốc, đến tui còn sốc mà, như kiểu “một ngày tôi hình như xuyên vào thế giới giả” vậy, nếu các bạn chịu đựng được hoặc thấy thú vị thì hẵng đọc tiếp nhé, dù sao nghe nói phần hay nó nằm ở đằng sau, tự tui tò mò nên tui sẽ edit típ 🌚