Những hành động khác thường của Tả Tinh Ngôn quả thực đã thu hút không ít sự chú ý, nhưng phần lớn mọi người vẫn cho rằng Tô Vũ Ninh không có sức quyến rũ đến mức có thể mê hoặc được anh ta. Vì vậy, họ chỉ nói là "có vẻ như vậy".

Trương Trị là một trong số những người không tin. Mặc dù đã nghe nói về chuyện này, nhưng tình cảm của anh dành cho Tô Vũ Ninh đã đến mức không thể cứu vãn, nên không kìm được đã thổ lộ dưới lầu.

Nào ngờ, không đợi được người trong mộng, lại đợi được sát thần Tả Tinh Ngôn.

Nghe nói đối tượng tỏ tình là ai, Tả Tinh Ngôn lập tức tung một cú đá khiến anh ta bay ra, rồi giật lấy bó hoa trong tay Trương Trị, vò nát bét. "Chỉ có cậu thôi mà cũng muốn theo đuổi cô ấy?" Sau đó là một trận đòn không thể biện minh.

Trương Trị mắt thấy sắp mất đi ý thức, bạn bè của Tả Tinh Ngôn nhanh chóng chạy lên ngăn cản, "Anh Tả, anh Tả, thêm vài cú nữa là người ta thật sự không chịu nổi đâu. Dù sao Trương gia cũng là..."

Lúc này, Tô Vũ Ninh cũng lẳng lặng chạy xuống lầu. Cô muốn xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong đám đông không biết ai đó mắt tinh đã nhìn thấy cô, liền hô lên: "Tô Vũ Ninh đến rồi!"

Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Tô Vũ Ninh vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hình dâu tây màu hồng phấn, chân đi đôi dép lê cùng kiểu. Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, phản ứng đầu tiên của cô là: May mà bên trong có mặc nội y!

Tả Tinh Ngôn cũng ngẩng đầu lên.

Trước đó, anh ta giống như một con sư tử hung hãn bị chọc tức, nhưng khi đối diện với ánh mắt sợ hãi của Tô Vũ Ninh, khí thế toàn thân anh ta từ từ dịu xuống.

"... Tô Vũ Ninh." Yết hầu lên xuống vài cái, rồi mới phát ra âm thanh.

Anh ta nhìn chằm chằm cô, không thể kiểm soát mà chạy vội tới.

Tô Vũ Ninh còn tưởng anh ta chưa đánh đã nghiền, còn muốn tiếp tục đánh mình, lập tức sợ đến nỗi chân mềm nhũn.

Nhìn đường cơ bắp trên cánh tay anh ta kìa, nếu mà thật sự đánh trúng một cái, cô không phải sẽ tắt thở ngay tại chỗ sao.

"Anh muốn làm gì?"

Quyền Linh nhíu mày chắn phía trước, Tô Vũ Ninh sợ hãi rụt rè nắm lấy quần áo của cô ấy nấp ở phía sau nhìn trộm.

Tả Tinh Ngôn thậm chí không thèm nhìn Quyền Linh, nhẹ nhàng vung tay một cái đã đẩy cô mỹ nhân xinh đẹp động lòng người này sang một bên, rồi tóm lấy Tô Vũ Ninh đang run rẩy vì sợ hãi. Anh ta nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dần trở nên say đắm.

Cái đầu tròn này sao lại lộn xộn đáng yêu thế... Lông mi này sao lại ngắn ngủn đáng yêu thế... Còn có mũi, miệng nữa...

"Anh, anh muốn làm gì! Đánh người là phạm pháp!"

Chết tiệt! Nói chuyện cũng đáng yêu thế!

Tả Tinh Ngôn nhấc bổng cô lên, từ trên cao nhìn xuống đôi mắt Tô Vũ Ninh đang hoảng loạn run rẩy, bỏ qua sự giãy giụa yếu ớt của cô, rồi đột nhiên đặt cô xuống, đỡ cô đứng vững, sau đó cúi lưng, cười rạng rỡ với cô, "Bạn học Tô Vũ Ninh, chào em, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Tả Tinh Ngôn, 19 tuổi, độc thân, không có bệnh kín cũng không có thói hư tật xấu. Em có đồng ý làm bạn gái của tôi không?"

Tô Vũ Ninh cứng đờ, quơ quàng tứ chi như con cua.

Cô nhìn trái nhìn phải, xác định anh ta đang nói chuyện với mình. Hơn nữa, ở đây, hình như, cũng không có người thứ hai tên là Tô Vũ Ninh...

"Cái đó..." Cô ấp úng nói nhỏ: "Anh, anh chắc chắn không nhầm chứ?"

Khi nhìn gần hơn mới phát hiện Tả Tinh Ngôn có lông mày kiếm mắt sáng, đôi mắt đen láy và lấp lánh, khi cười khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền, hoàn toàn khác với bộ dạng bạo lực đánh người vừa rồi của anh ta.

"Đương nhiên không nhầm." Anh ta càng tiến lại gần, Tô Vũ Ninh rụt cổ muốn lùi về sau, nhưng bị anh ta một tay ôm lấy eo. Cô giật mình ngẩng đầu, liền đối diện với hàm răng trắng như tuyết của Tả Tinh Ngôn, anh ta cười hiền lành và vô hại, "Tôi đối với em nhất kiến chung tình. Làm bạn gái của tôi đi."

"Không không không." Tô Vũ Ninh cố gắng ngả người ra sau, ra sức lắc đầu, cô cố gắng vùng vẫy thoát ra, tay của Tả Tinh Ngôn vẫn không hề nhúc nhích, anh ta thậm chí còn mỉm cười nhìn dáng vẻ giãy giụa của cô, rất hứng thú.

Tô Vũ Ninh tự mình mệt bở hơi tai, đôi tay và cánh tay kia vẫn hữu lực và nóng bỏng như bàn ủi. Chú ý tới biểu cảm hóng hớt của đám đông vây xem, cô tạm thời ngừng cuộc giằng co vô ích, nhỏ giọng thương lượng: "Chuyện này chúng ta đừng nói vội, tôi đề nghị anh đi bệnh viện trước, khám mắt và não, não..."

Không nói được nữa, ánh mắt Tả Tinh Ngôn sâu thẳm như muốn ăn thịt cô vậy.

Quyền Linh bị bạn bè của Tả Tinh Ngôn chặn lại không tới được, ánh mắt cầu cứu của Tô Vũ Ninh chuyển sang Sở Song Song, kết quả liền đối diện với đôi mắt sáng rực và biểu cảm đầy ẩn ý của cô ấy.

Trong đó lộ ra: "Xem cô bình thường không ngờ lại thật sự là một hồ ly tinh", và "Tôi đoán đúng rồi phải không, cô quả nhiên là người trong Huyền môn, nói đi, có phải đã hạ cổ lên nam thần của tôi rồi không" ý tứ.

Tô Vũ Ninh khóc không ra nước mắt. Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?!

Mặc dù nói cô đã từng có những giấc mơ Mary Sue như thế, những cuốn tiểu thuyết ngôn tình kiểu nam thần bá đạo yêu tôi cũng không thiếu, ảo tưởng mình cũng làm phu nhân nhà giàu.

Nhưng trong lòng Tô Vũ Ninh rất rõ ràng, ảo tưởng và hiện thực có sự khác biệt, giữa cô và ngôi trường này, cũng như tất cả mọi người trong ngôi trường này, tồn tại một rào cản lớn. Mối quan hệ của Quyền Kiến Tiền với phu nhân Quyền đã trở nên bá đạo và khó hiểu, thậm chí không cho phép cô từ chối.

Những gì cô đang có bây giờ giống như lâu đài trên không, không chừng khi nào sẽ sụp đổ.

Các khóa học văn hóa ở học viện quý tộc cô không hiểu, hội họa, dương cầm, cưỡi ngựa, golf và các hoạt động khác cũng không phải là những thứ trước đây cô có cơ hội học, cô hoàn toàn trống rỗng về những điều này, khi đi học đều dựa vào giáo viên và bạn bè dạy từ đầu.

Ký túc xá cô ở còn lớn hơn cả nhà cô, bán cô đi cũng không đáng giá một cái bàn trà.

"Ở đây nhiều người quá, chúng ta nói chuyện riêng đi." Cái tay ôm lấy cô nhẹ nhàng nhấc lên, Tô Vũ Ninh bị buộc hai chân rời khỏi mặt đất.

Cô nhanh nhẹn nắm chặt tay nắm cửa, tay chân cùng dùng bám chặt lấy khung cửa, "Không, tôi không đi. Buổi tối tôi muốn đi ngủ. Tôi mới không muốn cùng các người..."

Nửa câu sau cô nói rất nhỏ, Tả Tinh Ngôn không nghe rõ, ghé sát lại, "Hả?"

May mà lúc này bảo vệ đã đến, đối mặt với đám học sinh này đương nhiên không thể dùng bạo lực đuổi đi, dù sao đứa nào cũng không thể trêu chọc.

Chú bảo vệ sơ tán đám đông, nhưng chẳng ai thèm để ý.

Tô Vũ Ninh nhìn chú bảo vệ đang lúng túng, cảm thấy đồng cảnh ngộ với những người dân tầng lớp thấp.

Tả Tinh Ngôn xoa xoa đầu cô, "Được thôi, em về ngủ đi. Ngày mai nói tiếp."

Quay đầu nhìn đám đông, "Làm gì, còn không về ký túc xá?"

Lúc này đám đông mới tản ra.

Ai mà ngày mai nói tiếp với anh!

Tô Vũ Ninh thầm rủa trong lòng, hơi bĩu môi, nào ngờ Tả Tinh Ngôn như mọc mắt sau gáy, quay đầu lại đã bắt gặp được biểu cảm không vui này của cô.

Trong lòng anh ta vui vẻ.

Ha! Cô bé này sao mà đáng yêu thế!

Cái biểu cảm nhỏ này sao mà khiến người ta yêu thích thế. Khiến anh ta trong lòng ngứa ngáy, như bị móng vuốt mèo nhỏ cào một cái vậy. Thật muốn kéo cô ấy vào lòng ngực mà xoa nắn thật mạnh!

"Anh Tả, đừng nhìn nữa, cô bé bị anh dọa chạy mất rồi."

Mấy nam sinh cao ráo chân dài tương tự xúm lại, nhao nhao nói: "Đúng vậy anh Tả, anh kiềm chế chút đi, ánh mắt của anh giống như muốn ăn thịt người vậy."

Lần đầu tiên thấy Tả Tinh Ngôn có hứng thú với một cô gái khác giới, tất cả mọi người ở đây đều rất tò mò, ánh mắt này của anh ta là sao vậy?

Xung quanh có biết bao nhiêu mỹ nhân, đủ loại đáng yêu, gợi cảm, sảng khoái, kiều diễm, nhắm mắt lại chọn đại một người cũng có thể trực tiếp nghiền nát con bé tóc vàng này.

Những người khác không dám nói thẳng, nhưng cũng có kẻ bướng bỉnh, mở miệng liền la lối: "Anh Tả anh có mắt không vậy? Con bé tóc vàng kia muốn dung mạo không dung mạo, muốn dáng người không dáng người, nhìn còn ngu ngốc không thông minh lắm," lời còn chưa dứt, đã bị Tả Tinh Ngôn một cú đấm đánh ngã, trực tiếp làm gãy mũi.

Tả Tinh Ngôn chuyển nắm đấm dính máu, "Cậu nói lại thử xem?"

Tên bướng bỉnh mũi chảy máu xì xào nằm trên mặt đất, che mũi không dám lên tiếng, những người khác nhìn nhau một lát, rồi như không có chuyện gì ha ha cười rộ lên, "Anh Tả đừng giận, thằng ngốc này không thể thấy người khác thoát ế. Chính nó độc thân, thấy ai có bạn gái cũng bực mình."

Tả Tinh Ngôn cười lạnh một tiếng, tung một cú đá, khiến người đó kêu lên một tiếng.

Anh ta nhìn xung quanh mọi người, "Ai cho phép các cậu dám nói xấu Tô Vũ Ninh? Để tôi nghe thấy lần nữa, cái lưỡi này của cậu cũng đừng hòng giữ được."

Mọi người im lặng, nhìn nhau.

Tả Tinh Ngôn đây là... nghiêm túc sao?

…………………..

Đọc ba chấm mắc cười quá, qq gì lông mi ngắn ngủn đáng yêu, nãy tui còn đọc nhầm thành lông mũi ngắn ngủn đáng iu, tội lỗi tội lỗi 😌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play