Tiếng cười của Tiết Ninh Uyển trong trẻo, dễ nghe, vang vọng khắp không gian. Nàng bận rộn với công việc, chăm chú đến mức dường như không hề nhận ra Bùi Nguyên Tự đã bước vào từ lúc nào.
Triệu thị nhìn bóng dáng duyên dáng, yêu kiều của tiểu cháu gái, cùng vẻ ngây thơ, hồn nhiên, vui tươi ấy, không khỏi cảm khái mà nói: “Ngọc Nhu thì dịu dàng, tĩnh lặng, còn Uyển Nhi lại hoạt bát hơn nhiều. Giờ đây, điều mẫu thân mong nhất là tìm được cho Uyển Nhi một nam nhân đáng để nàng phó thác cả đời, để nàng bình an, vui vẻ sống hết nửa đời còn lại. Như vậy, cũng coi như bù đắp phần nào tiếc nuối của ta đối với Ngọc Nhu.”
Nhờ Lưu mụ mụ nhắc nhở, Tiết Ninh Uyển mới nhận ra Bùi Nguyên Tự đã đến. Nàng vội vàng thu lại nụ cười, cúi đầu bước tới trước mặt hắn, giọng nói mang chút hối lỗi: “Biểu ca, là muội thất lễ.”
Do có A Oanh và hai tiểu nha hoàn được A Oanh sắp xếp tỉ mỉ mách lẻo, ấn tượng của Bùi Nguyên Tự về Tiết Ninh Uyển đã từ mơ hồ chuyển thành tham mộ hư vinh. Vì thế, hắn chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừm” ngắn gọn.
Triệu thị sớm đã quen với thái độ này, chẳng bận tâm mà nhiệt tình mời Bùi Nguyên Tự cùng Tiết Ninh Uyển vào dùng bữa trưa.
Bùi Nguyên Tự không chút lưu luyến, lập tức theo Triệu thị vào trong.
Tiết Ninh Uyển đứng nguyên tại chỗ, tựa như bị sét đánh giữa trời quang. Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, không dám tin vào mắt mình. Hắn không chỉ lạnh nhạt với nàng, mà thậm chí còn chẳng buồn nhìn nàng thêm một lần? Tiết Ninh Uyển siết chặt đầu ngón tay, lòng đầy uất ức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play