Sáng nay, tâm trạng của Bùi Nguyên Tự không được tốt. Không phải kiểu tức giận hay bực bội như thường lệ, khi nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, mà là một nỗi buồn bực khó tả, khiến cả người hắn trầm lặng, chẳng muốn mở miệng nói chuyện.
Dù vậy, trong Đô Đốc phủ, từ quan viên lớn nhỏ đến kẻ hầu người hạ, không ai dám đến gần khi thấy Bùi đại đô đốc mang bộ mặt u ám ấy. Họ vội vàng truyền tai nhau, khuyên đồng liêu rằng có việc gì thì đợi khi tâm tình đại đô đốc tốt hơn hãy đến bẩm báo. Thế nên, hôm nay Đô Đốc phủ đặc biệt thanh nhàn. Bùi Nguyên Tự không muốn về nhà ăn trưa, đến chiều, sau khi xử lý xong chút công vụ cuối cùng, hắn liền rời phủ sớm.
Trên đường về, hắn ghé qua tiệm bánh ngọt của Trịnh gia. Chủ tiệm vừa thấy Bùi Nguyên Tự, mặt mày đã rạng rỡ, nở nụ cười tươi tắn:
“Quốc Công gia, hôm nay ngài vẫn muốn bánh hạt dẻ sao?”
Bùi Nguyên Tự nhìn quầy hàng bày đầy các loại bánh ngọt, hoa cả mắt, không biết chọn loại nào ngon hơn. May thay, lần trước được A Oanh chỉ dạy, hắn đã học khôn, liền bảo chủ tiệm gói mỗi loại bánh mà các cô nương thích, trừ bánh hạt dẻ, mỗi thứ hai cân, cẩn thận gói lại.
Chủ tiệm vốn là người tinh ý, thoáng đoán ra được ý tứ. Lần trước, vị Bùi công gia này mua hẳn mười cân bánh hạt dẻ, chắc không phải để thưởng cho hạ nhân trong nhà, mà nhiều khả năng là mua cho vị ái thiếp trong truyền thuyết của hắn. Mười cân bánh, dù mỗi ngày ăn một cái, cũng phải mất mười ngày mới hết. Nghĩ vậy, chủ tiệm lén liếc Bùi Nguyên Tự vài cái với ánh mắt đầy phức tạp.
Trong lòng ông thầm nghĩ, vị Trạng Nguyên lang từng liên tục đỗ tam nguyên, dũng mãnh thống lĩnh tam quân, Vệ Quốc Công này, hóa ra đầu óc cũng chẳng sáng suốt hơn một tiểu thương bán hàng rong như ông là bao…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT