Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên xuyên qua tấm màn uyên ương mỏng manh, nhẹ nhàng rơi trên thân hình đôi nam nữ đang quấn quýt trên sập.
Về nhà đã được bốn ngày, tuy Bùi Nguyên Tự và A Oanh chưa từng phân sập mà ngủ, nhưng mấy ngày trước A Oanh vẫn còn giận dỗi hắn, mỗi đêm chỉ để lại cho hắn một tấm lưng lạnh lẽo. Mãi đến hôm nay, Bùi Nguyên Tự mới có cơ hội tỉ mỉ quan sát nàng.
A Oanh vẫn còn say giấc, ngủ ngon lành. Gương mặt nàng, vốn nhờ mang thai Tứ lang mà có vài phần mũm mĩm, nay lại trở nên gầy gò, có lẽ vì mất máu quá nhiều sau khi sinh. Sắc mặt và đôi môi nàng mang một vẻ tái nhợt bệnh tật, mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, khiến nàng trông càng thêm nhu nhược, đáng thương, khiến người khác không khỏi sinh lòng thương xót.
Bùi Nguyên Tự đau lòng, khẽ in một nụ hôn lên trán A Oanh.
“Đại gia hôm nay sao lại vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì đáng mừng sao?”
Tam Thất vừa giúp Bùi Nguyên Tự thay y phục, vừa thấy chủ nhân từ sáng sớm đã nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy ý cười. Hắn đoán rằng đêm qua hai người đã hòa hảo, bèn hạ giọng, cười tủm tỉm hỏi.
Bùi Nguyên Tự liếc hắn một cái, mỉm cười: “Lắm lời.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT