Vệ Quốc Công phủ.
Triệu thị đứng trước gương đồng, ngó trái ngó phải, chợt thở dài nói: “Thu Nương, ngươi nói lát nữa khi gặp Ninh Uyển, liệu nó có trách ta vì không chăm sóc tốt tỷ tỷ nó không? Người ta thường nói gần quê hương thì lòng thêm sợ hãi. Ta chỉ lo nhìn thấy gương mặt Ninh Uyển giống hệt Ngọc Nhu, sẽ khiến ta nhớ đến Ngọc Nhu đã chết thảm.”
Thu Nương an ủi: “Ngài nghĩ nhiều rồi. Khi Ngọc Nhu cô nương còn sống, ngài đối xử với nàng tốt biết bao. Trong phủ ai mà chẳng khen ngài coi Ngọc Nhu như con ruột? Nếu năm đó không nhờ ngài ra sức minh oan, e rằng Ngọc Nhu vẫn chỉ là một bộ xương khô dưới dòng sông kia. Ninh Uyển cô nương chỉ biết cảm kích ngài vì đã giúp tỷ tỷ nàng rửa sạch oan khuất, trừng trị kẻ độc ác.”
Dù Thu Nương nói vậy, Triệu thị vẫn không thể vượt qua được nỗi áy náy trong lòng. Nếu năm đó bà không nhất quyết để cháu gái làm thiếp cho nhi tử, có lẽ Thẩm Minh Thục, người phụ nữ độc ác kia, đã không vội vàng ra tay trừ khử Ngọc Nhu. Ai ngờ Thẩm Minh Thục lại điên cuồng đến mức không chịu nổi dù chỉ một khắc sự tồn tại của Ngọc Nhu đáng thương?
Triệu thị chỉ mong Ninh Uyển hiểu được tấm lòng của bà mà không oán trách trong lòng.
Vài ngày trước, Triệu thị nhận được thư từ Lưu mụ mụ, nói rằng họ sẽ đến kinh thành trong vài ngày tới. Hôm qua, bà đã chờ cả ngày mà không thấy ai, đoán rằng có lẽ hôm nay hoặc mai họ sẽ đến.
Quả nhiên, vừa trò chuyện với Thu Nương về Tiết Ninh Uyển và Lưu mụ mụ xong, người gác cổng đã chạy vào báo rằng biểu cô nương đã đến. Triệu thị lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đỡ tay Thu Nương bước ra ngoài. Bà muốn đích thân nghênh đón cháu gái!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play