Đêm nay, trong Vệ Quốc Công phủ tràn ngập không khí dịu dàng thắm thiết, thì tại Tôn phủ lại là một mảnh trầm lắng nặng nề.
Trong thư phòng của Tôn Sĩ Đình, ông ta cau mày, lắng nghe Chu Vương ngồi ở vị trí chủ tọa nói: “Tôn các lão, ngài đưa ra chủ ý đi. Lần này Bùi Nguyên Tự không chỉ không mất đi thánh tâm, mà còn được nắm giữ ấn soái xuất chinh. Hắn dám ở trước mặt phụ hoàng bôi nhọ ta, ép ta phải đến đất phong. Điều này rõ ràng cho thấy sau này hắn sẽ đứng về phía đại ca. Người này nếu không trừ, ngày sau tất sẽ trở thành mối họa lớn!”
Thấy Tôn Sĩ Đình vẫn trầm mặc không đáp, Chu Vương sắc mặt trầm xuống, nói tiếp: “Tôn các lão, Bùi Nguyên Tự âm thầm điều tra vụ án Trương Dần, rõ ràng đã nghi ngờ đến ngài. Đến lúc sự việc bại lộ, ta thì không sao, nhưng ngài thì khác. Không chỉ khó giữ được khí tiết tuổi già, mà e còn mang tội xét nhà diệt tộc. Nếu không có ta bảo toàn, ngài nghĩ đại ca sẽ vì công lao bao năm của ngài với triều đình mà cho ngài an hưởng tuổi già sao?”
Tôn Sĩ Đình đương nhiên không dám nghĩ như vậy. Ông ta vội khuyên giải: “Điện hạ, nóng vội cũng vô ích. Thần trong lòng tự nhiên hiểu rõ nặng nhẹ. Bệ hạ đang ở độ tráng niên, còn Thái tử thì bệnh tật ốm yếu. Dù điện hạ thật sự phải đến đất phong thì đã sao? Chỉ cần điện hạ còn trẻ khỏe, vẫn có khả năng sống lâu hơn Thái tử. Khi đó, điện hạ ở đất phong chiêu binh mãi mã, thần ở triều đình sẽ vì điện hạ mà vận động khắp nơi, nội ứng ngoại hợp, lo gì ngôi vị hoàng đế không rơi vào tay điện hạ?”
Đạo lý là vậy, nhưng Chu Vương vẫn muốn sớm danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị từ tay phụ hoàng, chứ không phải như hoàng thúc Liêu Vương, sơ sẩy một chút liền bị đánh thành kẻ mưu phản, mang tội phản quốc.
Chu Vương hừ lạnh: “Ngài năm nào cũng nói vậy, nhưng chẳng thấy đại ca thật sự bị bệnh mà chết.”
Cùng là huynh đệ ruột thịt, nếu không đến bước đường cùng, Chu Vương cũng không muốn dùng những thủ đoạn mờ ám. So với những kẻ mưu nghịch ở tiền triều, hắn tự thấy mình đã đối xử với huynh trưởng tận tình tận nghĩa. Rõ ràng đại ca không có mệnh làm hoàng đế, vậy mà cứ cố chiếm vị trí Thái tử. Vì thế, mỗi năm khi bái Phật, Chu Vương đều lặng lẽ cầu xin trước Phật Tổ cho Thái tử sớm chết bệnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play