A Oanh ước chừng vóc dáng mình, chính là thân hình như trong “Lạc Thần Phú” của Tào Thực từng miêu tả: thêm một phần thì béo, bớt một phần thì gầy. Bùi Nguyên Tự lại thích Thẩm Oanh đẫy đà hơn đôi chút, nhưng nàng gầy ốm cũng vô cùng kiều diễm, mang thêm vài phần thanh lệ khiến người ta không khỏi xót thương.
Bùi Nguyên Tự để Thẩm Oanh gối đầu lên cánh tay hắn, hai người cùng nhau chia sẻ một chiếc bánh hạt dẻ. Nụ hôn của hắn ngọt ngào, tựa như một làn gió xuân ẩm ướt, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quýt, triền miên, như thể hai người hòa làm một.
Không biết qua bao lâu, đôi bên mới lưu luyến rời nhau. Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Oanh ướt át, trong suốt, hai má trắng như tuyết điểm xuyết vài nét hồng phấn, đôi mắt hạnh lấp lánh như mặt nước mùa thu.
“Đại gia, sao ngài biết thiếp muốn ăn bánh hạt dẻ của tiệm Trịnh gia? Hôm đó thiếp chỉ thuận miệng nói với Tuy Tuy một câu, ngài đã nghe được sao?” Thẩm Oanh dùng đầu ngón tay khẽ chọc vào má hắn, giọng điệu kiều mị hỏi.
Bùi Nguyên Tự tựa như thư sinh nghèo trong thoại bản, chẳng hiểu phong tình. Dù mỹ nhân nằm trong lòng, hắn vẫn rũ mắt ngồi nghiêm chỉnh, hơi thở nặng nề đáp: “Tiện đường đi ngang qua, nên mua thôi.”
Thẩm Oanh nghe vậy liền có chút bực mình, quay mặt đi, hừ lạnh: “Thì ra không phải cố ý mua cho thiếp. Hóa ra là thiếp tự mình đa tình.”
Môi nàng khẽ cong, tựa như hai quả anh đào mọng nước, khiến Bùi Nguyên Tự không kìm được muốn cúi xuống nhấm nháp thêm lần nữa. Nhưng Thẩm Oanh lại chẳng vui, đưa tay chống miệng hắn, đẩy ra, tỏ rõ đang giận dỗi, cố tình làm nũng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play