Gã đầu trọc lườm tôi một cái khinh bỉ, rồi nói:
“Ngay cả danh hiệu Hoàng Kim đạo sĩ mà cậu cũng không biết sao? Đó là đại hiệp chuyên trừ yêu diệt ma đấy! Vì thích mặc đồ vàng, đeo vàng nên mọi người đều gọi anh ta là Hoàng Kim đạo sĩ.”
Tôi cười nhạt — đúng là chưa từng nghe qua tên này. Nhưng đã là đạo sĩ thì đáng lẽ phải sống đời thanh tịnh, giữ gìn giới luật, sao lại phô trương, sặc mùi trần tục như vậy? Trong lòng tôi lập tức không có mấy thiện cảm.
Vừa bước xuống xe, anh ta vấp ngay vào bậc cửa suýt úp mặt xuống đất. Lập tức từ trong xe chạy ra hai cô gái ăn mặc mát mẻ, lắc lư bộ ngực đồ sộ phóng tới:
“Darling à~ có đau không đó?”
Má ơi, không chỉ thích khoe của, mà còn sống buông thả như vậy. Người như thế mà cũng làm đạo sĩ được à?
Chỉ thấy gã đạo sĩ kia đẩy hai cô nàng ra, lôi từ trong ngực ra một cái gương nhỏ với cây lược gỗ, bắt đầu điệu đà chải đầu trước mặt bao nhiêu người.
Chải xong, cất đồ tử tế, anh ta mới lững thững bước tới chỗ hiện trường. Vừa nhìn thấy cái xác bị lột da của Lưu Quyền Thế, anh ta lập tức bịt mũi, ra chiều ghê tởm lắm.
Tôi để ý thấy, tuy anh ta trông như một gã trọc phú tầm thường, nhưng lúc thấy thi thể lột da, mặt không đổi sắc, cũng không có vẻ sợ hãi hay buồn nôn. Người như vậy, hoặc là ngu, hoặc là đã quá quen với xác chết rồi.
Tên này… có vẻ không đơn giản như bề ngoài. Tôi bắt đầu thấy có chút tò mò.
Lúc đó, có mấy anh cảnh sát bước lại:
“Đạo sĩ, ngài có cần làm lễ gì không?”
Hoàng Kim đạo sĩ phẩy tay:
“Không cần, chỉ là một cái xác thôi, làm lễ chi cho phí. Tôi đọc vài câu kinh siêu độ là được rồi.”
Nói xong, anh ta lấy ra mấy lá bùa từ tay áo rắc lên thi thể.
Sau đó nhắm mắt lại, tay lần chuỗi tràng hạt, miệng lẩm nhẩm kinh gì đó. Với người ngoài thì trông rất ra dáng đang siêu độ vong linh, nhưng với người trong nghề như tôi thì quá buồn cười. Anh ta lầm bầm cái quỷ gì tôi còn không nghe ra, mấy lá bùa thì toàn loại rởm chẳng có tí pháp lực nào, cơ bản chẳng khác gì mớ giấy vụn, mang đi chùi đít còn chê mỏng.
Đợi anh ta đọc xong, đám người vây xem còn vỗ tay rào rào, khen ngợi như thể vừa xem xong tiết mục ảo thuật vậy.
Hoàng Kim đạo sĩ giả vờ khiêm tốn, hai tay hạ xuống ra hiệu mọi người yên lặng, rồi bắt đầu lên giọng:
“Mọi người yên tâm, vong hồn oan khuất đã được tôi siêu độ rồi, không còn gì đáng ngại nữa đâu.”
Mẹ kiếp, đúng là chém gió không cần kịch bản. Nếu siêu độ mà dễ như vậy, thì mấy ông sư tu hành bao nhiêu năm để làm gì? Chỉ cần nói lảm nhảm vài câu là xong sao?
Tôi chán chẳng buồn nhìn anh ta tiếp tục diễn trò. Bây giờ trên đời lắm người thích giả danh đạo sĩ, học giả, vẻ ngoài thì ra chiều cao siêu lắm, mà thật ra bên trong trống rỗng, chỉ biết dùng vài trò mèo để lừa bịp những người không hiểu gì. Tôi cực kỳ khinh thường loại người như vậy, núp dưới danh nghĩa tu đạo, đi khắp nơi bịp bợm. Nhìn bộ đồ toàn vàng chóe của anh ta là đủ biết đã lừa được bao nhiêu người nhẹ dạ cả tin.
Tôi quay người định rời khỏi hiện trường. Một vụ giết người ly kỳ, tuy hấp dẫn thật, nhưng ở bên cạnh gã đạo sĩ này lâu quá, sợ bị hắn làm bẩn đầu óc.
Nhưng ngay lúc tôi xoay người, một luồng oán khí cực mạnh quét ngang qua mặt tôi! Từ nhỏ tôi đã được dạy về những thứ này, nên cực kỳ nhạy cảm. Tôi quay ngoắt lại nhìn cái xác kia — chết tiệt, xác của Lưu Quyền Thế vốn bất động, lại đang chậm rãi... ngồi dậy!
Cơ thể hắn giật giật, nhúc nhích y như một khối thịt sống, vừa buồn nôn vừa kinh hãi.
“Aaaa!!”
Đám người xung quanh chưa từng thấy cảnh tượng quỷ dị thế này, ai nấy đều hoảng loạn la hét, chen nhau bỏ chạy. Có người bị doạ đến ngã nhào ra đất.
Ngay cả Hoàng Kim đạo sĩ cũng hốt hoảng, lùi liên tục về sau, nhìn bộ dạng là biết chuẩn bị quay đầu chạy trốn rồi. Đúng là đồ vô dụng!
Tôi rủa thầm hắn mấy câu, nhưng giờ chưa phải lúc tức giận. Việc cấp bách là phải xử lý tình huống trước mắt.
Tôi rút gương bát quái ra soi vào xác chết, lập tức phát hiện bên trong tràn ngập oán khí đen ngòm. Tôi thu gương lại, hừ lạnh một tiếng — thì ra chết quá thảm, oán khí không tiêu tan, nên mới hóa thành xác sống. Nói cách khác là "chết không nhắm mắt".
Chuyện này thật ra cũng không đến mức nghiêm trọng. Chỉ cần dẫn dắt đúng cách, tiêu tán oán khí là xong, sẽ không gây ra rắc rối gì lớn. Tôi lục tìm trong người quyển Thiên Địa Huyền Hoàng, trong đó có ghi một loại bùa dùng để hóa giải oán khí. Học lâu quá nên tôi nhớ không rõ hình dạng.
Rất nhanh, tôi đã tìm ra bùa cần dùng. Quan sát kỹ lại một lần, ghi nhớ từng nét vẽ, sau đó đóng sách cất vào người.
Tôi ngồi xổm xuống, vẽ lại lá bùa trên mặt đất.
Bùa vẽ xong, tôi chắp tay trước ngực, nhắm mắt tụng Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện Kinh, bài kinh dùng để siêu độ vong hồn.
Chẳng bao lâu, tôi cảm nhận được oán khí đang dần yếu đi rồi tiêu tán. Khi không còn cảm giác gì nữa, tôi ngưng tụng kinh, mở mắt nhìn lại xác chết.
Nó đã bất động trở lại. Nhưng vì vừa rồi ngọ nguậy quá nhiều, giờ cái xác nằm nghiêng một bên trong xe.
Không biết lúc còn sống Lưu Quyền Thế đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, đến mức chết rồi vẫn không thể an nghỉ. Một cái xác mà vẫn còn dư oán khí là rất hiếm gặp.
Tôi đang suy nghĩ thì phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt pha trộn đủ kiểu: ngạc nhiên, khâm phục, tò mò…
Có vẻ màn thể hiện vừa rồi khiến đám người đó mắt tròn mắt dẹt. Nhưng nghề của tôi vốn phải kín tiếng, luôn làm theo lời tổ dạy — “càng giỏi càng phải khiêm”.
Tôi cúi đầu bỏ đi. Trước khi rời khỏi, tôi liếc nhìn Hoàng Kim đạo sĩ. Tôi vừa cướp sạch hào quang của anh ta, đoán chắc đang bực lắm. Nhưng không — tôi lại thấy anh ta nở nụ cười... Lạ thật, mất mặt thế mà còn cười?
Trời tối đen như mực. Về đến nhà thì cũng đã gần 11 rưỡi khuya.
Tôi mở cửa, vào trong rửa mặt qua loa, rồi leo thẳng lên giường, thậm chí không buồn cởi đồ. Cả ngày nay đúng là mệt mỏi kinh khủng. Sống từng này tuổi rồi, tôi còn chưa từng tận mắt thấy ma bao giờ, vậy mà hôm nay thì đụng độ không ít: từ ma nữ váy đỏ, đến gia đình quỷ nhỏ, rồi cả xác chết sống dậy…
Đến giờ tôi vẫn thấy khó tin, liệu tất cả có thật không.
Đặc biệt là cái xác kia, tôi luôn cảm thấy có gì đó... sai sai. Gọi là án mạng thì cũng đúng, nhưng lại có cái gì đó không giống những vụ thông thường. Nhưng sai chỗ nào thì tôi lại không thể nói rõ…
Tôi cứ nghĩ mãi, rồi bất chợt nhận ra — cái chết của Lưu Quyền Thế không hề đơn giản. Nhất định phía sau vẫn còn ẩn giấu một sự thật kinh hoàng.
Nhưng thôi, thật giả thế nào để sau tính, trước mắt tôi còn phải lo vấn đề của bản thân.
Tôi tháo băng vải ở ngực ra — con mắt đó vẫn nhắm nghiền như đang ngủ, yên tĩnh và bình thản. Nhưng chính nó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi. Từ xưa tới nay, tôi chưa từng nghe nói ai có con mắt mọc trên ngực cả. Rốt cuộc là chuyện quái gì?
Tôi buộc lại băng, chui vào trong chăn. Cảm giác chăn mềm bọc lấy toàn thân khiến tôi thấy thư giãn đôi chút.
Không biết từ lúc nào, tôi ngủ quên mất.
Trong mơ, có một người xuất hiện. Ban đầu bóng dáng mờ mờ, tôi không nhìn rõ mặt.
Dần dần, hình ảnh càng lúc càng rõ — đó chính là Lưu Quyền Thế, với thân thể đã bị lột da.
Hắn đứng thẳng dậy, đưa hai tay về phía tôi, như đang van xin giúp đỡ…
Chuyện gì thế này?
Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Là hắn... Lưu Quyền Thế đến tìm tôi trong mơ? Chắc chắn là vì chết quá oan, nên muốn tìm người giúp tìm ra hung thủ?
Nhưng sao lại tìm tôi? Tôi đâu phải cảnh sát, mà giết người có phải phạm vi tôi quản đâu…
Tôi nhai một miếng kẹo cao su, vừa nhai vừa nghĩ xem có điều gì bất thường.
Thông thường, hồn ma chỉ tìm đến người có khả năng giúp đỡ. Hắn chọn tôi, hẳn là có lý do.
Đột nhiên tôi hiểu ra.
Ở hiện trường, tôi đã dùng thuật pháp, giúp siêu độ vong hồn cho hắn. Tức là Lưu Quyền Thế biết tôi có bản lĩnh này.
Vậy thì... có khi nào người giết chết hắn, vốn dĩ không phải là con người?