Liêu Hiên Quân vốn dĩ chưa từng nghe đến danh xưng "người cầm ô" gì đó, ngoác mồm cười ha hả, thở không ra hơi. “Tôi nói này chàng trai… cậu đừng có chọc cười tôi! Người cầm ô? Sao cậu không tự xưng mình là tản tiên (1) luôn đi, bày đặt chém gió!”
(1) Đồng âm chữ伞 (sǎn) trong伞人_sǎnrén và散 (sǎn) trong散仙_sǎnxiān. Ở đây 散仙_sǎnxiān (Tản tiên) dịch sát nghĩa là "tiên nhân không thuộc thiên đình" dùng để mỉa mai đối phương tự xưng tầm bậy.
Tôi vốn chẳng phải đứa hiền lành, nghe ông ta nói vậy liền muốn động thủ.
Tôi cao chưa tới mét bảy, còn lão thì gần mét tám, nên ông ta đâu coi tôi ra gì. Thấy tôi nổi máu điên lão vẫn cứ trơ trơ, ngạo mạn không để tâm.
May mà ông Trần chen vào can:
“Bây giờ điều quan trọng là nghĩ cách đối phó với cương thi, chứ không phải gây chuyện nội bộ. Lỡ mà nó mò tới lúc này thì phải làm sao?”
Tên nhát gan Trần Viên lập tức hùa theo, gật lấy gật để:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT