Có người hỏi: “Đội trưởng Từ sau anh lại đến đây ?”

Từ Đồng Quy vừa tháo găng tay tác chiến dính máu vừa trả lời: “Tiện đường ghé qua xem một chút.”

Anh ta liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Không phải nói còn có một người nữa sao?”

“Anh ta à…”

Đối mặt với người này, Từ Cao không dám giấu diếm, nói thật: “Anh ấy nói trong đội có bạn trai cũ, không muốn chạm mặt, nên đã rời đi rồi.”

“Anh ta tên là gì?”

Từ Cao nói tên thật.

Từ Đồng Quy không nói gì thêm, chỉ nói: “Khi hiện trường xử lý xong thì rút quân.”

Thực ra Giang Vu Tẫn không hề có bạn trai cũ nào cả, chỉ đơn giản là rút lui sớm để giải quyết việc cá nhân.

Đêm qua hắn thức trắng, hôm nay lại tất bật nửa ngày, đến mức chỉ cần dựa vào viên gạch thôi cũng có thể ngã xuống mà ngủ.

Lảo đảo về nhà rồi nằm vật ra, vài ngày sau thì trở thành một cư dân xuất hiện trong bản tin buổi tối.

Học sinh cấp ba lại trở về nhà muộn, Giang Vu Tẫn chạy xuống tiệm cắt tóc dưới lầu để sạc nhờ điện thoại tiện thể tụ tập với vài người quen.

Hôm nay ông chủ tiệm cắt tóc đặc biệt thờ ơ, không để cho hắn ta lợi dụng cơ hội lừa chút gì, chỉ cho xem ké TV miễn phí.

Xem một bản tin buổi tối cũng đủ khiến Giang Vu Tẫn vui vẻ rồi.

Buổi tối, tiệm không có khách, ông chủ ngậm điếu thuốc dọn dẹp vệ sinh, quay đầu lại liền thấy người đang ngồi trên ghế xem TV mà trông như thể đang thưởng thức món ngon.

“Mấy ngày trước, Đội Điều Tra Đặc Biệt về Dị Chủng đã phá được vụ án mất tích liên hoàn của cư dân thành Đông, cứu sống được một người dân. Vật dụng cá nhân của nạn nhân được phát hiện tại hiện trường, chuyên gia đã giao lại cho người nhà nạn nhân.”

Giang Vu Tẫn uống một ngụm nước trắng, quay sang nói với ông chủ: “Người dân đó là tôi đó.”

Nghe thì thấy như kiểu người vừa được cứu mà lại còn kiêu ngạo lạ thường.

Ông chủ nhìn qua với ánh mắt khinh thường: “Vậy nên lúc trước thật sự là tay trắng trở về?”

Giang Vu Tẫn xoay xoay cái ly nước: “Tiền thưởng thì người nhà nạn nhân lấy về để thờ phụng rồi, nhưng tôi tích cực phối hợp điều tra, được thưởng hai ngàn tệ.”

Hắn nói: “Tiền nước, điện, gas đủ rồi.”

Ông chủ cười khẩy, nhưng vẫn tỏ vẻ công nhận: “Cũng giỏi đấy.”

Giang Vu Tẫn gật gù: “Chứ sao nữa.”

Sau khi quét dọn xong, ông chủ tiện tay thu luôn cái ly nước của anh, hỏi: “Cậu biết là chủ thuê của mình có vấn đề chứ?”

Giang Vu Tẫn nhìn theo cái ly nước bị lấy đi, mí mắt rũ xuống, thở dài nói: “Cái người đó và... gọi là Trân Châu đi, mùi trên người đặc quánh như nhau, muốn không nghi ngờ cũng khó.”

Giang Vu Tẫn biết là có vấn đề, nhưng vẫn nhận lời, có thể vì rảnh rỗi, hoặc do ánh mắt của cậu học sinh cấp ba kia có vẻ gì đó rất áp lực.

Ông chủ lạnh nhạt nói: “Không có tương lai đâu.”

Không còn nước uống lại còn bị chê bai, Giang Vu Tẫn vẫn rất kiên cường bước ra ngoài.

Ông chủ chậm rãi nhả một vòng khói thuốc.

……

Vừa đúng năm giây sau, Giang Vu Tẫn lại quay lại.

Hắn vuốt tóc cười hề hề: “Thằng nhóc Trần Cảnh kia vẫn chưa về, tôi đợi thêm chút.”

Ông chủ: “Ừm.”

Vài phút sau, học sinh cấp ba xuất hiện ở đầu đường.

Giang Vu Tẫn liền lao ra.

Trần Cảnh từ xa đã thấy bóng người đang lao nhanh về phía mình, liền vội giấu áo khoác đồng phục vào trong tay.

Giang Vu Tẫn đi tới, vỗ vai cậu.

Cái áo giấu trong tay cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Giang Vu Tẫn liếc mấy cái về phía áo đồng phục, Trần Cảnh liền nhìn sang chỗ khác, mặt không đổi sắc nhưng tay lại vô thức siết chặt.

Cuối cùng, người đang khoác tay lên vai cậu chỉ vào vết đỏ sậm trên đồng phục, hỏi: “Cậu định chuyển ngành làm học sinh chuyên mỹ thuật à?”

Trần Cảnh: “……”

Không ngờ đối phương lại tưởng máu là sơn màu, cậu trầm mặc một lúc, rồi do dự gật đầu.

Giang Vu Tẫn vuốt cằm: “Không ngờ trong nhà tôi lại có một học sinh mỹ thuật.”

Trần Cảnh: “…… Cũng chưa chắc đâu.”

Chuyện đó tạm gác lại, Giang Vu Tẫn lại hỏi chuyện khác như không có gì: “Tối nay ăn cơm chưa?”

Và thế là học sinh cấp ba về nhà muộn còn phải tiện tay nấu luôn một bữa tối.

Dù nghèo rớt mồng tơi, nhưng cũng có thể làm công rửa bát, bỏ chén vào máy rửa chén, Giang Vu Tẫn ngáp một cái rồi về phòng ngủ, trước khi ngủ còn dặn học sinh cấp ba: “Đừng học muộn quá.”

Trần Cảnh gật đầu, uống ngụm nước rồi đi về phòng mình.

Hai phòng không sát nhau hoàn toàn, nhưng nếu nhìn ra từ cửa sổ thì vẫn có thể thấy ánh đèn phòng đối diện.

Thấy ánh sáng phòng đối diện tắt đi, Trần Cảnh thu ánh mắt lại, mở ngăn kéo, lặng lẽ lắp ráp các linh kiện đã chuẩn bị sẵn. Xác nhận bên kia không có động tĩnh, cậu tắt đèn rồi nhẹ nhàng trèo qua cửa sổ.

Dưới lầu đã có người chờ sẵn.

Sau khi hội họp, không ai nói to, có người đưa cậu thiết bị định vị, nói: “Ở khu trung tâm phát hiện dấu vết hoạt động của một dị chủng loại A có hình dạng cụ thể. Dù không biết nó có thông tin chúng ta cần không, nhưng trước tiên vẫn nên điều tra.”

Trần Cảnh nhìn đồng hồ, nói: “Phải tranh thủ thời gian, mai trước bảy giờ tôi phải đến trường.”

Trước khi đến trường còn phải chuẩn bị bữa sáng cho người tầng trên.

Người đưa thiết bị hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao?”

Trần Cảnh: “Ngày mai là kỳ thi giữa kỳ, tôi cần ôn tập trước.”

Mọi người đều im lặng: “……”

Tên nhóc này đúng thật là học sinh cấp ba chính hiệu.

Để không làm lỡ việc học của cậu, mọi người nhanh chóng xuất phát.

Đến khi nhóm người biến mất ở đầu phố, căn phòng tối đen lại lần nữa sáng lên. Giang Vu Tẫn mặc áo ba lỗ nằm trên giường, cầm ly nước đầu giường uống một ngụm, cúi đầu nghịch điện thoại, gạt đi con thú nhỏ đang chạy trên màn hình.

Hết lượt chơi rồi.

Sáng hôm sau, khi Trần Cảnh trở về, người trong phòng vẫn nằm ngủ dáng hình chữ X bất tỉnh nhân sự.

Sau khi tắm rửa, thay đồng phục, cậu chuẩn bị bữa sáng đơn giản rồi ra khỏi nhà.

Giang Vu Tẫn ngủ đến khi tự tỉnh, may là giữa trưa còn xem lại được bản tin sáng. TV phát ra âm thanh làm nền, hắn vừa ăn vừa chơi game Anipop, năng lượng vừa đủ tiêu hao hết trong bữa sáng muộn đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play