Là người trước đó tự xưng có việc gấp nên không thể đến, chị Hứa.
Ngay khi mở cửa, ánh mắt chị lập tức nhìn về phía cái chậu to, tay đồng thời lấy từ trong túi ra một cái kìm. Vừa mới nhấc được một nửa thì đã nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía không xa, động tác khựng lại, chị ngẩng lên thì thấy một đống thịt nằm sõng soài trên mặt đất.
Âm thanh yếu ớt vẫn còn văng vẳng bên tai, đôi mắt chị trợn to, không màng đến gì khác liền lao thẳng về phía đống thịt đang nằm đó: “Tiểu Thông!”
Có lẽ vì dị chủng đã suy yếu, cánh cửa chỉ mở hé nhưng lần này không tự động đóng lại nữa.
Từ Cao lấy tay giữ cánh tay mình, cố chặn chị lại: “Dị chủng hiện giờ vẫn còn khả năng uy hiếp, xin đừng lại gần.”
“Nó không phải quái vật! Đó là con trai tôi!” Chị Hứa hất mạnh Từ Cao ra, loạng choạng chạy tới, cố gắng ấn vào đôi mắt đang chảy máu của nó, nhưng vì tất cả các mắt đều đang chảy máu nên hai tay chị không tài nào che hết được.
Từ Cao bước tới gần, nói: “Nó không phải—”
Chị Hứa trừng mắt nhìn anh: “Anh nghe đi! Đó là tiếng của Tiểu Thông!”
Vừa dứt lời, tiếng rên biến mất. Khối thịt kia cũng ngừng phập phồng theo nhịp thở.
Chị ngồi bệt dưới đất, nhìn đôi tay đầy máu của mình, đồng tử đột nhiên co lại. Chị quay đầu nhìn về phía Từ Cao đang cầm súng, rồi nhặt cái kìm lên, đứng loạng choạng dậy và lao về phía sau, nơi Giang Vu Tẫn đang đứng: “Là cậu gọi cảnh sát đúng không?!”
Giang Vu Tẫn, bất ngờ bị lôi vào rắc rối, lùi nửa bước né kịp cú đập của cái kìm sắt, hỏi lại đầy khó hiểu: “Cái này cũng tính đổ lên đầu tôi sao?”
Chị Hứa vung kìm tiếp, giọng sắc nhọn: “Tôi tìm bao nhiêu người cho Tiểu Thông, chỉ mỗi lần tìm đến cậu thì xảy ra chuyện! Sao cậu không ngoan ngoãn để Tiểu Thông ăn mình luôn đi!”
Giang Vu Tẫn cau mày: “Dì à, dì có nghe rõ mình đang nói gì không đấy?”
Ngay khi cái kìm sắp vung tới cổ hắn, chị Hứa bỗng khựng lại, làm rơi kìm xuống đất, tay ôm bụng trông cực kỳ đau đớn.
Chị ôm bụng, ngẩng đầu nhìn Giang Vu Tẫn chằm chằm. Từ lúc sáng sau khi rời khỏi trạm làm việc, bụng chị đã âm ỉ đau, rất có thể là có liên quan đến người trước mặt.
Giang Vu Tẫn như chợt nhớ ra điều gì, nói: “À đúng rồi, nhà tôi gần đây hơi nghèo, chưa đóng tiền gas nên không có nước nóng nấu mì.”
Mọi người đều biết, nước tuyết thì chỉ là nước sống được làm lạnh thôi.
Giang Vu Tẫn còn tỏ ra rất áy náy, xin lỗi chân thành.
Chị Hứa siết chặt nắm tay, cố chịu đựng cơn đau. Nhưng chưa kịp làm gì, Từ Cao đã giữ chặt tay chị lại.
Dù tay bị trói, chị vẫn giãy giụa không ngừng, giày gót nhọn đạp mạnh vào người Từ Cao, miệng gào: “Tiểu Thông luôn ở trong căn phòng đó, chưa từng ra ngoài! Nó không làm gì sai, tại sao các người lại gi.ết nó?!”
Từ Cao không nói gì, chỉ đeo tai nghe liên lạc với đội, báo cáo vị trí và tóm tắt sự việc.
Đội đặc biệt gửi về một báo cáo tư liệu về dị chủng mã số B706.
B706 là dị chủng ký sinh, kích thước lớn, phần đầu có nhiều mắt, di chuyển nhanh, có khả năng tấn công. Nó có năng lực bắt chước tiếng người và xu hướng chiếm lãnh thổ, có thể biến xương người thành các viên trân châu để "xuất hàng". Mắt là điểm yếu. Đã xác nhận có 5 cá thể tồn tại.
Chân tướng đã rõ: Sau khi con mèo nhà chị Hứa mất tích trong trò chơi, nó bị biến dị. Trở về thế giới thực, nó lập tức tấn công con trai chị là Hứa Thông, rồi bắt chước tiếng cậu bé để lừa chị. Chị tưởng đó vẫn là con mình, vì không muốn dị chủng ra ngoài kiếm ăn rồi bị phát hiện, chị dùng các viên "trân châu" làm phần thưởng để dụ người khác đến biệt thự, làm thức ăn cho dị chủng. Vòng lặp cứ thế tiếp diễn, cho đến hôm nay, mọi chuyện bại lộ.
Sau khi báo cáo kết thúc, Giang Vu Tẫn cùng Từ Cao ra đứng ở sân. Hắn mở điện thoại chơi Anipop như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Từ Cao kiểm tra súng trong tay, nghe tiếng lên đạn "tách tách", nhớ lại chuyện lúc nãy ở cầu thang, liếc sang Giang Vu Tẫn: “Hồi nãy anh bắn chuẩn phết đấy.”
Giang Vu Tẫn ngẩng đầu: “Biết cái trò bắn gấu bông không? Tôi chơi giỏi trò đó lắm.”
Từ Cao cười: “Không ngờ ngoài đời cũng có dị chủng để luyện tay thật.”
Ngay lúc trò chơi hết lượt, nụ cười cũng biến mất trên mặt Giang Vu Tẫn.
Từ Cao phì cười, giả vờ nghe tai nghe: “Đội trưởng nói chút nữa sẽ đến.”
Giang Vu Tẫn ngáp một cái, thu điện thoại lại: “Biết rồi. Nói xong rồi thì tôi đi đây.”
Từ Cao hỏi: “Sao đi đột ngột vậy?”
Giang Vu Tẫn nhún vai: “Bạn trai cũ tôi ở đội các anh, gặp mặt không tiện lắm.”
Câu nói nhẹ tênh mà khiến cả người Từ Cao cứng đờ. Không biết nên sốc vì phần nào trong lời đó, và anh cũng không dám ngăn lại nữa.
Sau đó, xe cứu thương và đội đặc nhiệm đến hiện trường. Họ phong tỏa hiện trường bằng dây màu vàng, đèn đỏ chớp tắt, người dân vây kín quanh biệt thự. Các phóng viên nhanh chóng có mặt nhưng đều bị chặn ngoài ranh giới.
Từ trong nhà đưa ra vài bộ phận cơ thể được phủ khăn trắng, không thể nhìn rõ, nhưng mùi hôi thối bốc ra không thể lẫn đi đâu được.
Thi thể dị chủng B706 được đội điều tra đặc biệt xử lý, đặt vào hộp kín, không ai ngoài đội có thể nhìn thấy bên trong.
Lúc đó, có một người bước vào qua hàng rào phong tỏa.
Từ Cao đang trò chuyện thì quay đầu lại, người kia đã tiến đến gần.
Người đàn ông mặc đồ tác chiến, cơ bắp rõ ràng, quần áo đen bó sát, mỗi bước đi đều mang theo áp lực mạnh mẽ.
Một vài người thấy anh liền cứng người, đồng thanh gọi: “Đội trưởng Từ!”
Từ Đồng Quy là đội trưởng ‘Đội Đặc Biệt Điều Tra Dị Chủng’. Một người nghiêm khắc, không thích nói nhiều, nổi tiếng với việc mặt lạnh vặn gãy cổ dị chủng.
Ai cũng sợ anh, kể cả các đồng đội thân thiết bên cạnh.