Còn lần cuối cùng có cơ hội làm một đoàn sấm chớp trong game, hắn tập trung tinh thần nhìn vào điện thoại, tiện tay cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén.

Có vẻ như bị mắc kẹt bởi thứ gì đó, hắn dùng chút sức.

“Cạch.”

Một tiếng vang nhỏ vang lên giữa không gian yên tĩnh của căn bếp. Âm thanh không lớn, nhưng trong hoàn cảnh ấy lại vang lên chói tai.

Giang Vu Tẫn cúi đầu nhìn chiếc đũa bị gãy và mảnh kim loại văng ra, tay hắn khựng lại một chút.

Khi hắn định lắp lại mảnh kim loại đó, thì tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Vu Tẫn liếc nhìn trò chơi Anipop trên điện thoại rồi nhìn sang cái máy rửa chén bị bung ra một mảnh, sau đó nhanh chóng đi ra mở cửa bếp.

May quá, không phải đám học sinh cấp ba về sớm.

Mà là một…Chú trung niên.

Đứng trước cửa, ông chú cười với hắn có chút ngượng ngùng.

Giang Vu Tẫn lau mồ hôi trên trán, cũng cười lại rất chân thành.

Hóa ra là người đến giao hàng.

~

Vài ngày trước, sau khi xử lý xong dị chủng B607, tuy Từ Cao trông có vẻ khỏe khoắn ngay tại hiện trường, nhưng sau đó lại bị đưa vào bệnh viện.

Dị chủng ch.ết rồi, nhưng anh ta cũng chẳng khá hơn là bao. Một cánh tay gần như phế hoàn toàn, và cuối cùng phải nhập viện khu phía Bắc.

Ở đó vài ngày, đi dạo khắp bệnh viện, đến khi kiểm tra định kỳ xong thì rời khỏi.

Bệnh viện nằm gần khu kinh doanh, đối diện là một cửa hàng tiện lợi. Hôm đó trời nắng gay gắt, nắng như muốn bốc hơi cả mồ hôi trên da. Anh ta nhìn quanh rồi bước vào cửa hàng tiện lợi. Bên trong có điều hòa, mát lạnh dễ chịu.

Lúc đó còn sớm, khách không nhiều, chỉ có một nhân viên ngồi sau quầy thu ngân chơi Anipop, vẻ mặt thư thái hơn cả một người đang nằm viện như Từ Cao.

Anh tiện tay đặt bình nước lên quầy. Nhân viên đang cúi đầu chơi game ngẩng lên, đôi mắt như lúc nào cũng lim dim, trông rất quen thuộc.

Từ Cao: “...”

Từ Cao liền hỏi: “Anh không phải làm ở văn phòng sao?”

“Nhận làm thuê thôi.” Giang Vu Tẫn quét mã vạch, nói ngắn gọn: “Nói ra thì dài dòng, tóm lại là hai lý do.”

Tóm lại là hôm qua có một chú trung niên làm chủ cửa hàng tiện lợi này đến nhờ hắn trông hộ vài ngày vì muốn đưa gia đình đi chơi. Sau khi được người khác giới thiệu, tìm đến Giang Vu Tẫn.

Chú này không thiếu tiền, lại chẳng hiểu nghe ở đâu tin đồn Giang Vu Tận là người đáng tin, nên trả lương cao hơn bình thường thuê hắn đến làm thu ngân và dọn dẹp.

Giang Vu Tẫn không hiểu mấy người giàu tiêu tiền kiểu gì, nhưng lại rất thích mức lương cao.

Dù sao thì... hắn vẫn đang thiếu một cái máy rửa chén mới.

Từ Cao trả tiền, nhìn quanh rồi ghé người lại nói khẽ: “Hôm nay trong đội có người tới thăm tôi, bạn trai cũ của anh có thể cũng sẽ tới.”

Người này đúng là tốt bụng lạ thường.

Giang Vu Tẫn chau mày, chắp tay cảm ơn vì đã báo trước.

Người tốt Từ Cao, được nhân viên cửa hàng tiễn bằng một câu “Đi thong thả”.

Ra khỏi cửa hàng, anh quay đầu lại nhìn thấy nhân viên kia lại tiếp tục cuộc sống Anipop của mình.

Một ngày của Giang Vu Tẫn đa phần là chơi Anipop, rồi thu tiền, và thỉnh thoảng nhìn dòng người qua lại khi đang sạc điện thoại.

Hôm đó, xe cứu thương chạy qua nhiều lần. Tối đến, lại thêm một chiếc rú còi lao qua.

Có vẻ như đã có chuyện xảy ra, xe cứu thương đến, không lâu sau ven đường lập lòe ánh đèn đỏ, bệnh viện người ra vào liên tục.

Giang Vu Tẫn không quá để tâm, chỉ thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đếm ngược giờ tan ca.

Người trên phố mỗi lúc một thưa. Trong tiệm, nhân viên phụ trách sắp xếp kệ hàng đã tan ca, Giang Vu Tẫn cúi đầu nhìn đồng hồ lần nữa, chuẩn bị sẵn sàng để về.

Hai phút trước khi tan ca, cửa cảm ứng vang lên tiếng động.

Hắn đã đứng gần quầy nhưng lại thong thả quay lại vị trí cũ, tiếp tục yên lặng đếm ngược.

Khách bước vào đặt lọ thuốc đỏ lên bàn. Trên cánh tay nổi gân xanh, lòng bàn tay lộ vết máu đỏ thẫm, loáng qua như một ánh chớp.

Giang Vu Tẫn chú ý, nhưng không bận tâm. Vẫn nhìn giờ tan ca, quét mã xong, ngẩng đầu nói: “Mười đồng.”

Người mặc đồ tác chiến đen cúi mắt, đôi đồng tử xám tro hiếm gặp đúng lúc chạm vào ánh mắt đối diện.

Bị nhìn đột ngột, người sau quầy vẫn không thay đổi biểu cảm, thậm chí còn ngáp một cái.

Cửa hàng tiện lợi rất yên tĩnh, tiếng ngáp ấy bị phóng đại lên một cách kỳ lạ.

Từ Đồng Quy lấy lại tiền lẻ, cầm lọ thuốc đỏ rời đi. Đi được một đoạn, liền quay đầu nhìn lại. Nhân viên trong tiệm tóc tai rối bời, cúi người tắt máy tính, dưới ánh đèn sáng trông lộ rõ vẻ buồn ngủ.

“Đội trưởng Từ đang nhìn gì vậy?”

Người mặc áo sơ mi bông xanh đỏ sặc sỡ đến gần, nheo mắt nhìn theo ánh mắt anh ta, vừa đúng lúc thấy người kia đang tính trèo qua quầy để về nhanh hơn.

Có vẻ rất vội, đến một giây tan ca cũng không chịu trễ.

Từ Đồng Quy thu hồi ánh mắt: “Không có gì, đi thôi.”

~

Ngày hôm sau, khi đi làm, Giang Vu Tẫn may mắn nghe được từ Tiểu Lý, một nhân viên khác trong tiệm kể về chuyện đã xảy ra tối qua.

Tiểu Lý có người nhà đang nằm viện, không thể đi xa, nên mới xin làm ở đây. Cậu ta nghe được chuyện từ những bệnh nhân khác trong viện, toàn là tin tức "hot".

Tối hôm qua, ngoài những ca cấp cứu bình thường, còn có một bệnh nhân đặc biệt được đưa vào tầng một.

Nghe nói người này cơ thể hoàn toàn không có thương tích gì, nhưng lại kiệt sức đến mức không thể cử động. Sau khi kiểm tra phát hiện mắt người này khô khốc,như thể rất lâu rồi không hề chớp mắt, và bất kể cứu chữa thế nào cũng không tỉnh lại. Đến giờ vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Giang Vu Tẫn chống cằm, tò mò hỏi: “Trước đó có ai từng bị tình trạng tương tự không?”

Tiểu Lý gật đầu: “Đây là người thứ ba trong tháng này rồi.”

“Ba người này đều làm trong cùng một tòa nhà văn phòng. Tối muộn thì bị phát hiện ngã ngay tại sảnh lớn. Cảnh sát điều tra rất nhiều lần mà không tìm ra manh mối. Nghe nói bây giờ nhiều công ty và cửa hàng trong tòa nhà đó đã tạm thời dừng ca đêm.”

“Còn hôm nay thì tôi phải đi giao hàng đến chính cái tòa nhà đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play