"Yến Thư."

Vừa nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Khiết, Lâm Yến Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô và Quý Diễn Chi đứng cách mình chừng ba bước chân.

Cậu vừa rồi đang mải suy nghĩ, không để ý hai người đã đi đến gần.

Trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống: [Đinh… nhiệm vụ bia đỡ đạn chính thức mở ra!]

Nam thanh nữ tú, quả thực rất hút mắt.

Mạnh Khiết sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, quyến rũ. Mái tóc dài bồng bềnh buông xõa trên vai, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt to tròn trong veo như nước, nụ cười mang theo nét phong tình mê hoặc.

Lâm Yến Thư thầm "wow" một tiếng trong lòng, đẹp quá!

Sau đó, ánh mắt cậu lướt nhanh sang Quý Diễn Chi. Ngũ quan sắc nét, đeo kính gọng mảnh, trong mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Chiều cao gần mét chín, vai rộng chân dài, khoác lên bộ âu phục phẳng phiu, đứng đó trông y như tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết.

Lâm Yến Thư không để lộ cảm xúc, thu lại ánh mắt rồi cười ngọt ngào với Mạnh Khiết.

Hai lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện lên, nhìn trông vô cùng ngoan ngoãn, đương nhiên, nếu cậu không cầm điếu thuốc trong tay thì trông sẽ còn ngoan hơn nữa.

"Chi Chi, cuối cùng chị cũng về rồi, em nhớ chị muốn chết!"

Từ năm mười tám tuổi, Mạnh Yến Thư đã không còn gọi Mạnh Khiết là "chị Mạnh Khiết" nữa, mà chỉ gọi nhũ danh của cô. Mạnh Khiết khuyên nhủ mấy lần không có kết quả, nên cũng mặc kệ, dù sao cũng chỉ là một cái xưng hô.

Lâm Yến Thư vừa nói xong thì nhận ra trong tay vẫn còn điếu thuốc chưa hút hết.

"Chờ em một chút."

Cậu nhanh chóng bước đến thùng rác gần đó, dập tắt đầu thuốc rồi vứt vào thùng chuyên dụng.

Khi quay lại, cậu vô thức chen vào giữa hai người vốn đã đứng cách nhau không gần, thân mật khoác tay Mạnh Khiết làm nũng: "Chi Chi, chị có nhớ em không?"

Mạnh Khiết có chút bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại đầy cưng chiều.

"Nhớ, sao chị có thể không nhớ em được? Nhưng mà hôm qua chúng ta chẳng phải vừa gọi video rồi sao?"

"Em mặc kệ, video sao có thể bằng gặp mặt được! Chi Chi đi nửa năm trời, em nhớ Chi Chi muốn chết!"

Lâm Yến Thư hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt mang theo chút kiêu ngạo, nhưng không khiến người ta thấy phiền mà lại có phần đáng yêu.

"Được rồi được rồi, chị cũng rất nhớ em, còn mang quà cho em này." Mạnh Khiết cười bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Lâm Yến Thư dịu dàng vô cùng.

Lâm Yến Thư lập tức cười tươi: "Cảm ơn Chi Chi, Chi Chi tặng gì em cũng thích hết!"

Mạnh Khiết bị bộ dáng dẻo miệng của cậu chọc cười, chợt nhớ ra bên cạnh còn có Quý Diễn Chi, liền giới thiệu:

"Đúng rồi Yến Thư, đây là bạn tốt của chị, Quý Diễn Chi. Em gọi cậu ấy là anh Diễn là được."

Lâm Yến Thư nghe vậy mới nghiêng đầu nhìn Quý Diễn Chi.

Quý Diễn Chi vươn tay, mỉm cười chào hỏi cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play