Sao mà như vậy cũng có người vô tình tự nhận vơ vào được nhỉ?

Lâm Chung Viễn nghiêm túc hồi tưởng lại, cảm thấy những đặc điểm mình từng gán cho ánh trăng sáng thật sự quá nhiều, quá lặt vặt, đến mức chính cậu cũng gần như quên mất mình đã bịa ra những gì.

Nếu có thể… Tốt nhất vẫn nên xác nhận xem rốt cuộc mình bị nhầm thành ai. Nếu là một người mà bạn bè hay người thân của họ còn sống, thì sẽ rất không ổn.

“Đến nơi rồi.”

Khi cậu còn đang im lặng suy nghĩ, người gác cổng dẫn Lâm Chung Viễn tới trước một căn hầm phía sau hàng rào chắn, mở cánh cửa kim loại nặng nề ra.

“Đây là phòng cách ly của chúng tôi. Trong điều kiện bình thường, ở đây 48 giờ là đủ để xác nhận không bị nhiễm virus tang thi.”

Cánh cửa lớn được mở ra, Lâm Chung Viễn chưa kịp nhìn rõ bên trong thì đã thấy một luồng ánh sáng trắng rọi lóa mắt, lắc lư chiếu thẳng ra ngoài.

Luồng sáng đó phát ra từ một chiếc đèn pin, được cầm trên tay bởi một người phụ nữ cao ráo, mặc áo khoác dài. Cô chậm rãi bước ra, rồi tắt đèn pin đi.

“Bây giờ không cần đến 48 giờ đâu, chỉ cần 10 phút là đủ.”

“Tiến sĩ Trình!” Người gác cổng vừa nhìn thấy đã nhận ra, vui mừng chào hỏi.

“Có tiến sĩ ở đây rồi thì tôi hoàn thành nhiệm vụ nhé. Cậu Lâm, đây là tiến sĩ Trình của căn cứ chúng tôi, người có quyền hạn cao nhất. Có cô ấy đảm bảo, cậu không cần phải cách ly đâu. Hẹn gặp lại!”

Lâm Chung Viễn: “Hẹn gặp lại.”

Tiến sĩ Trình gật đầu tạm biệt người gác cổng, sau đó quay sang nhìn Lâm Chung Viễn. “Để tôi tự giới thiệu lại. Tôi là Trình Vũ Dệt, đại diện căn cứ Bách Nhạc Xuyên chào đón cậu, Lâm Chung Viễn.”

“Chào cô, tiến sĩ Trình.” Trong thời kỳ tận thế, những nghi thức có tiếp xúc cơ thể như bắt tay hầu như không còn được thực hiện. Lâm Chung Viễn chỉ gật đầu chào hỏi cô. “Chỉ cần 10 phút, ý là…?”

Trình Vũ Đệt khẽ mỉm cười, lấy từ trong túi áo ra một vật nhỏ mềm mại. Nhìn kỹ lại, hóa ra đó là một con chuột hamster. “Nó có thể phân biệt được người đối diện có bị nhiễm virus hay không. Đừng lo, nó rất hiền, sẽ không cắn người đâu.”

Tiết kiệm được hai ngày thời gian, Lâm Chung Viễn đương nhiên sẵn sàng phối hợp. “Vậy phiền cô nhé.”

Trong thời kỳ tận thế, đúng là có một số ít loài động vật bị biến dị, nhưng tỷ lệ này thấp hơn rất nhiều so với con người. Đây là lần đầu tiên Lâm Chung Viễn được tiếp xúc gần gũi như vậy với một con vật, nên không khỏi tò mò mà nhìn kỹ thêm vài lần.

Lâm Chung Viễn đưa tay ra, con chuột hamster không hề sợ người, nhanh chóng bò lên lòng bàn tay cậu. Nó nằm ngửa, phơi cả bụng ra, thả lỏng người rồi… Từ từ ngủ thϊếp đi.

Ngủ… Ngủ rồi?

Trong lúc cậu còn đang ngẩn người, tiến sĩ Trình đã giơ tay đón lấy con hamster. “Cảm ơn cậu đã hợp tác. Có vẻ như cậu an toàn, không bị nhiễm virus.”

“Được thôi. Nhưng tôi tò mò, nếu tôi thực sự bị nhiễm virus tang thi, nó sẽ phản ứng thế nào? Nó có bị tang thi làm hại không?”

“Nếu đối mặt với tang thi, nó sẽ cắn ngay một phát.”

Tiến sĩ Trình mỉm cười nhã nhặn.

Lâm Chung Viễn: “...”

Đúng thật là không cắn người mà.

"Nhưng mà." Cô tiếp lời, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó thích một người đến vậy. Mới gặp lần đầu mà đã nằm trong tay cậu ngủ ngon lành rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play