Tiến sĩ Trình hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, tự nhiên đưa tay ra định lấy lại chú chuột hamster. Nhưng khi tay vừa đưa tới, chỉ khẽ chạm vào chú hamster, cô lại bị lơ đẹp.

Chú hamster nhỏ xíu bị đánh thức, liền xoay người, đưa cái mông bé xíu về phía Tiến sĩ Trình. Khi cô thử chạm thêm một lần nữa để lấy lại, chú chuột ngay lập tức bò nhanh, men theo tay áo của Lâm Chung Viễn mà chạy trốn, rồi leo thẳng lên vai cậu.

Rõ ràng là nó không muốn quay lại nữa.

Tiến sĩ Trình sững sờ trong chốc lát, sau đó bật cười, "Xem ra nó thật sự rất thích cậu. Hai người đúng là có duyên. Nếu cậu không ngại thì cứ giữ nó đi."

"Cho tôi thật sao? Như vậy có ổn không?"

Lâm Chung Viễn cúi đầu, nhìn thẳng vào chú hamster nhỏ đang tròn mắt nhìn cậu, không nhịn được mà đưa tay chạm nhẹ vào nó. Nghe câu nói đó, cậu nhất thời không phản ứng kịp, "Nó… rất quý giá đúng không?"

"Không sao đâu, coi như đây là món quà gặp mặt từ căn cứ dành cho cậu. Chúng ta đi thôi, còn phải đi một đoạn nữa mới tới chỗ nghỉ."

Tiến sĩ Trình trông như chỉ tiện tay tặng một món quà, hoàn toàn không có vẻ tiếc nuối hay không nỡ, nói tặng là tặng, thậm chí không liếc nhìn chú chuột hamster thêm lần nào, mà trực tiếp dẫn đường, "Thật không giấu gì, dị năng của tôi là mơ thấy trước tương lai. Nửa tháng trước tôi đã biết cậu sẽ đến đây, nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn khuya và chỗ nghỉ cho cậu rồi, cậu Lâm."

"Rất cảm ơn, nhưng điều này đúng là quá trang trọng. Nếu có việc gì cần tôi giúp, cứ việc nói."

Chú chuột hamster cọ nhẹ vào tay cậu, khiến tâm trạng của Lâm Chung Viễn bất chợt trở nên vui vẻ hơn. Cậu mỉm cười nói.

"Người nên cảm ơn là chúng tôi mới đúng."

Về việc nhờ giúp đỡ, Tiến sĩ Trình không phủ nhận, nhưng cũng không nói rõ cụ thể là việc gì.

Suốt đường đi, Tiến sĩ Trình dẫn Lâm Chung Viễn tiến vào căn cứ, vòng qua khu vực bảo vệ đầy rẫy mìn, băng qua cánh cổng được lính canh gác nghiêm ngặt. Khi vào đến bên trong, cảnh tượng bên trong căn cứ gần như hoàn toàn đối lập với bên ngoài, trông nhộn nhịp và sầm uất vô cùng.

Các tòa nhà dân cư, xe đạp dựng dọc lề đường, giữa các tòa nhà còn có thể thấy chăn màn và quần áo đang được phơi. Đường phố cũng sạch sẽ hơn hẳn, không còn xác thối, thịt nát hay vết máu. Trong thùng rác chỉ có dư thừa thức ăn và túi nhựa đã qua sử dụng.

Mọi thứ tràn đầy hơi thở của cuộc sống, khiến người ta thoáng ngỡ ngàng như đã quay về thời kỳ trước tận thế.

Chỗ ở được tặng cho Lâm Chung Viễn nằm ở khu vực sạch sẽ nhất, với cơ sở vật chất sang trọng và đầy đủ nhất trong vùng này.

Tòa nhà có màu trắng tinh, tọa lạc tại trung tâm căn cứ. Lâm Chung Viễn được sắp xếp ở tầng 11. Khi bước vào tòa nhà, cậu theo thói quen định đi cầu thang, nhưng lại bị Tiến sĩ Trình dẫn tới đứng trước thang máy.

"Ở đây thang máy vẫn còn hoạt động sao?"

Đây rõ ràng là thời kỳ tận thế. Lâm Chung Viễn không khỏi ngạc nhiên.

"Đúng vậy. Đây là khu vực dành riêng cho các nhân sự cốt lõi của căn cứ. Ngoài những người có dị năng, còn có các chuyên gia nghiên cứu khoa học, quản lý điện nước. Tôi cũng ở đây, tại tầng chín."

Tiến sĩ Trình kiên nhẫn giải thích, dường như việc dành cho Lâm Chung Viễn đãi ngộ này là điều hoàn toàn hợp lý, "Hệ thống điện và thang máy ở đây rất an toàn. Chúng tôi có máy phát điện riêng, và còn có một thợ sửa thang máy từ trước tận thế sống ở tầng một. Ngoài ra, nước máy, nước nóng và khăn tắm đều được cung cấp đầy đủ."

Nước nóng cũng có sao?

Lâm Chung Viễn theo bước vào thang máy, trong lòng không khỏi kinh ngạc đến mức khó diễn tả bằng lời.

Đây đã là năm thứ ba sau khi tận thế xảy ra. Thang máy, nước nóng, nước máy – những thứ này đã trở thành xa xỉ. Cậu e rằng mình đang được sắp xếp ở nơi có điều kiện tốt nhất trong toàn bộ căn cứ.

"Cảm ơn…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play