Dù là cách duy nhất để tăng cường sức mạnh dị năng hay được sử dụng như loại tiền tệ phổ biến trong thời kỳ tận thế, tinh hạch đều vô cùng quý giá. Hiện tại, Lâm Chung Viễn có trong tay gần trăm viên, đủ để gặp được tầng lớp cao cấp của căn cứ.

Đường đi trong tận thế không còn bằng phẳng hay sạch sẽ nữa. Cậu mất gần một giờ đồng hồ mới đến được đích trước khi trời hoàn toàn tối.

Trên một biển báo kim loại khổng lồ, tên địa danh cũ đã bị sơn trắng xóa đi, thay vào đó là mấy chữ lớn viết bằng phồn thể: Căn cứ sinh tồn Bách Nhạc Xuyên.

Căn cứ được cải tạo từ một trường học lớn, đã được các dị năng giả gia cố nhiều lần. Một mái vòm lưới màu đen bao phủ phía trên, cộng thêm vòng chắn bao quanh, đủ để ngăn chặn hầu hết các cuộc xâm nhập của tang thi.

Từ xa nhìn lại, căn cứ trông như một con quái thú bằng thép nằm giữa rừng gai góc. Bên trong, những ánh đèn vàng lờ mờ lóe sáng, tạo cảm giác yên bình và ấm áp giữa một thành phố loài người đã hóa thành đống hoang tàn.

Thấy có người đến, từ trạm gác được cải tạo từ một quầy báo bên cạnh chướng ngại vật, một người lính bước ra. Trên vai anh ta đeo một khẩu súng máy, cầm đèn pin rọi từ xa để xác nhận thân phận và mức độ nguy hiểm của người tới.

“Ai đấy? Từ đâu tới?”

“Chào anh, tôi tên là Lâm Chung Viễn, người lạ từ bên ngoài, muốn tới căn cứ mua ít vật tư.”

Lâm Chung Viễn bình tĩnh trả lời, đồng thời giơ chiếc túi trong tay lên.

Hơn chục viên tinh hạch năng lượng lộ ra dưới ánh đèn, tỏa ra những tia sáng lấp lánh đầy mê hoặc. Cảnh tượng này khiến tay người gác cổng cầm đèn run lên, suýt chút nữa đánh rơi chiếc đèn pin trong tay.

Tuy nhiên, điều khiến người gác cổng kinh ngạc không phải là sự giàu có của Lâm Chung Viễn, mà là mái tóc trắng đặc trưng cùng cái tên vừa được báo lên.

“Cậu... Cậu chính là Lâm Chung Viễn? Dị năng giả hệ băng luôn hành động một mình?”

“Đúng vậy, chúng ta từng gặp nhau à?”

“Cuối cùng… cuối cùng cũng được gặp cậu ngoài đời! Trời ơi…”

Người gác cổng cầm đèn nhanh chóng chạy lại gần cậu, trông có vẻ rất kích động, giọng nói trở nên lắp bắp và hơi nhanh: “Không, tôi chưa từng gặp cậu, nhưng may mắn từng gặp… người chồng quá cố của cậu, chỉ một lần thôi.”

Lâm Chung Viễn: “?”

Thấy cậu im lặng, người gác cổng lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vàng cuống quýt xin lỗi, thậm chí còn tự vả vào miệng mình: “À, xin lỗi! Xin lỗi! Là tôi nhiều lời quá! Lâu rồi không nói chuyện tử tế với ai nên đầu óc rối bời… Tôi không nên nhắc đến chuyện đó… Tôi… tôi sẽ đưa cậu vào ngay bây giờ!”

Lâm Chung Viễn: “...Ừm.”

Không phải. Anh cứ nói tiếp đi.

Nói rõ xem, "quá cố" là sao?

Gặp ai?

Tôi còn chưa từng gặp, sao anh lại gặp được??

Mang đầy dấu chấm hỏi trong đầu, Lâm Chung Viễn lặng lẽ đi theo người gác cổng vào trong.

Bởi vì cậu đi đến đâu cũng luôn nhắc về ánh trăng sáng đã mất của mình, không ít người tò mò, muốn tìm hiểu xem người đó thực sự là ai.

Thế nhưng, cậu luôn giữ thái độ mập mờ, chẳng bao giờ nói rõ người mình yêu tên gì, bao nhiêu tuổi, sống ở đâu.

Thậm chí, cậu còn chưa từng nhắc đến giới tính của người đó.

Những gì cậu kể, chỉ là sở thích, thói quen, những chuyện vụng về mà người đó từng làm, chuyện hai người yêu nhau thắm thiết, và cả nét đẹp được bao phủ dưới lớp kính lọc của tình yêu.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play