Hoàng Nhị nhìn nghiêng gương mặt Lâm Chung Viễn, ngắm đôi mắt hổ phách trầm tĩnh nhưng đượm nét u buồn của cậu, bỗng nhiên nảy sinh một ý nghĩ thật hoang đường.
Con người như thế này, đôi mắt đẹp như thế này, đáng lẽ nên nhìn ngắm dòng suối chảy qua những cánh đồng hoa, chứ không phải đối diện với đống xác chết lạnh lẽo và tăm tối.
Cuối cùng, cậu bé không kìm được mà lặng lẽ tiến lại gần, mong nghe lén được những lời thì thầm ngọt ngào, dịu dàng của một người yêu đã khuất – những lời không dành cho mình, nhưng lại ấm áp nhất.
Hệ thống 555: [Cậu cứ giày vò trái tim tôi như vậy thì được cái gì chứ! Hu hu hu…]
Lâm Chung Viễn nhận ra có người ở sau lưng mình, giọng cậu lập tức hạ xuống, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi…”
Xin lỗi nhé, 555, lần này tôi lại phải làm đau lòng cậu rồi.
Hệ thống 555 ngẩn người, nghe thấy lời xin lỗi đó, cứ ngỡ ký chủ cuối cùng cũng sắp có lương tâm:
[Ký chủ…]
Lâm Chung Viễn khẽ cúi mắt, ngay lập tức nhập vai:
“Chúng trông giống nhau quá… Mặt mũi đều thối rữa cả rồi, không nhận ra được con thây ma nào đã hại chết anh…”
Hệ thống 555: […]
Lâm Chung Viễn nâng lên một cái đầu tang thi sưng phồng, bốc mùi, ánh mắt đầy bi thương, nhập vai không chệch đi chút nào: “Em thật vô dụng mà…”
Hoàng Nhị vừa khóc vừa bỏ chạy.
Hệ thống 555 cũng bật khóc nức nở còn dữ dội hơn: [Hu hu hu…]
Lâm Chung Viễn: “…”
Chỉ một lúc sau, mấy người còn lại lấm lét bàn tán gì đó, rồi tiếng khóc nức nở vốn chỉ có một người, giờ đã biến thành ba. Chỉ còn hai người trung niên từng trải qua sóng gió, đã miễn dịch với mấy chuyện bi thương như vậy, là không khóc. Tuy nhiên, động tác móc tinh hạch của họ lại càng trở nên nhanh nhẹn và chăm chỉ hơn.
Chưa đến mười phút, những viên tinh hạch của đám tang thi ở đó đã được thu thập sạch sẽ. Lâm Chung Viễn kiểm tra lại một lượt, sau đó chào tạm biệt nhóm năm người tình cờ gặp.
“Ngũ Tam, bây giờ giá trị ký ức là bao nhiêu rồi?”
[Đã được 3000 điểm ký ức rồi ạ! Ký chủ mới ở lại đây nửa năm, mà dựa vào thực lực xuất sắc và hình tượng độc đáo đã đạt được số điểm cao như vậy, chắc chắn sẽ lọt vào bảng xếp hạng!]
“Nhưng vẫn quá ít, quá chậm.”
Lâm Chung Viễn thở dài: “Phải tích góp đến khoảng ba trăm nghìn điểm thì mới có thể nhờ Chúa Tể giúp đỡ, xóa bỏ vầng hào quang bug trên người mình…”
Mỗi thế giới chỉ được vài nghìn điểm, ít như vậy thì biết đến khi nào mới gom đủ đây.
“555, tôi phải làm tới mức nào mới có thể kiếm được ba trăm nghìn điểm ký ức trong một thế giới đây?”
[Ba trăm nghìn á! Chuyện đó đâu có dễ, ít nhất cũng phải được ghi vào sử sách rồi!]
Chết tiệt.
Lâm Chung Viễn nhìn trời, khuôn mặt càng thêm vô cảm, không nói nên lời.
Tận thế thì làm gì có sử sách… Chắc phải cứu cả thế giới mới được chăng?
Cũng… không phải là không thể.
Trước đây hệ thống chẳng phải đã nói, thế giới tận thế này được tạo ra từ một cuốn tiểu thuyết sao? Về sau hình như sẽ xuất hiện một con tang thi vương thì phải.
Vậy thì cứ liều chết với tang thi vương đi, như thế không nói ba trăm nghìn, ít ra cũng kiếm được mười nghìn chứ nhỉ?
Muốn đối phó với tang thi vương không thể chỉ nghĩ đến an thân được nữa. Lâm Chung Viễn nhờ hệ thống định vị căn cứ đầu tiên sẽ đối đầu với tang thi vương, xác định phương hướng, rồi men theo chỉ dẫn của hệ thống mà đi bộ tới đó.