Quán trà đã trở lại yên tĩnh.

Không biết từ lúc nào, trong cái nóng oi ả đã len lỏi một luồng gió mát lạnh. Một tầng mây đen mỏng như tơ lụa phủ lên vầng trăng tròn.

Ánh sáng dưới mặt đất trở nên ảm đạm và mơ hồ.

Một bóng người cao gầy lặng lẽ bước ra, gần như hòa vào bóng đêm.

Thế nhưng khí thế và áp lực toát ra từ hắn lại hoàn toàn không ăn khớp với con đường cổ xưa hoang vắng, quá mức đột ngột và chói mắt.

Làn da trắng lạnh dưới ánh trăng gần như lộ rõ cả mạch máu bên dưới, gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến lòng người rung động, đôi môi đỏ thẫm như hoa lựu, đẹp đến mê hoặc.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía hàng rào cũ kỹ bên quán trà.

Cánh cửa... biến mất ở đây?

Leng keng ——

Chuông gió bằng sắt rung lên trong làn gió đêm mát mẻ.

Thẩm Hựu đang chuẩn bị đóng cửa lên lầu tắm thì nhìn thấy người bước vào, mắt sáng lên:

Khách quen lớn tới rồi!

Đối với khách như thế, bất kể lúc nào cũng phải tiếp đón cẩn thận.

Thấy mấy con muỗi vo ve bay tới, cô cầm vợt điện đập “tách tách” vài cái rồi làm động tác mời, ra hiệu cho Lý Hành ngồi xuống nửa bên bàn chưa bị chất đống thùng giấy.

Lý Hành hơi sững người khi nhìn thấy món đồ lạ trong tay Thẩm Hựu.

Đây là pháp khí điều khiển sấm sét của tiên nhân? Chỉ để... đập muỗi?

“Lần này ngài muốn mua gì?” Giọng nói trong trẻo của cô kéo hắn về hiện tại.

Nghĩ đến hai lần trước đến cửa hàng, cô đều không cho hắn ngồi, lần này lại chủ động mời chỗ, Lý Hành không khỏi khẽ cong môi:

“Lần trước những loại thuốc đó, có thể bán thêm cho ta không?”

“Chuyện nhỏ.”

Trong tủ thuốc vẫn còn mấy hộp, Thẩm Hựu lấy hết ra. Ngoài ra còn có một hộp miếng dán hạ sốt cô mua nửa năm trước.

“Liều lượng thuốc lần trước tôi đã nói rồi. Cái này… ”

Cô giơ hộp miếng dán lên:

“Dùng để hạ sốt do phong hàn. Chỉ cần dán lên trán là được, tác dụng được hai canh giờ. Trẻ con cũng dùng được.”

“Giá hữu nghị, năm mươi lượng bạc.”

Thẩm Hựu vốn định hô giá năm mươi lượng, nên mới lấy thêm vài món thuốc, để không bị cho là chém đẹp.

50 lượng tương đương khoảng 75 triệu, mà chỗ thuốc này cô mua lúc đầu hơn trăm tệ, riêng một hộp ibuprofen đã hai mươi mấy rồi.

Chủ yếu cô cũng không định đổi lấy gì, chỉ là... cô muốn một thỏi bạc năm mươi lượng để sưu tầm.

Lý Hành rất sảng khoái đưa bạc, hắn cảm thấy đúng là giá hữu nghị, còn vì hai chữ “hữu nghị” mà trong lòng thấy vui.

Thuốc có thể cứu mạng, mà năm mươi lượng đã đổi được ngần này, quá rẻ.

Còn tốt hơn gấp mấy lần thứ đan dược mà đám tiên sư kia dâng lên cho hoàng cung.

Lý Hành ngẫm nghĩ, hỏi:

“Phải mất bao lâu mới có đợt thuốc tiếp theo?”

Mười phút — là thời gian đi đến tiệm thuốc gần nhất rồi quay về, Thẩm Hựu nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng lời này, đương nhiên cô sẽ không nói ra.

“Không chắc nữa, thuốc ít thì tôi có thể lấy được, số lượng nhiều thì không.”

“Ta hiểu.” Thuốc tiên luyện chế không dễ, có được bấy nhiêu đã là kỳ tích.

Lý Hành chuyển chủ đề:

“Ta sắp rời khỏi Vân Châu một chuyến. Hôm qua vốn định đến mua thêm thuốc, nhưng đến đầu ngõ lại không thấy cửa tiệm. Giờ mở cửa có thay đổi sao?”

“Hôm qua tôi có việc nên không mở.”

Thẩm Hựu liếc nhìn đống vật liệu chất dưới đất do sửa sang tầng gác, đáp:

“Dạo gần đây quán đang sửa lại, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì giờ Dậu (khoảng 5–7h tối) mới mở cửa.”

Nghe vậy, Lý Hành lập tức nói:

“Nếu cô nương cần, ở Đại Tề có không ít thợ giỏi có thể giúp một tay.”

“Không cần đâu, bọn họ không vào được.” Thẩm Hựu khẽ lắc đầu.

Lý Hành cũng thầm nghĩ, đúng rồi, quán của tiên nhân, sao lại cần đến thợ thường nhân chứ.

“Vậy những ngày tới, vẫn có thể giao dịch chứ?”

“Tất nhiên là được!” Nói đến chuyện buôn bán, Thẩm Hựu lập tức hăng hái hẳn lên.

“Có một phần tiền cứu trợ đã đến, nhưng trong phạm vi Vân Châu không thể mua được nhiều lương thực như vậy. Không biết chỗ cô nương có thể kiếm được chút lương thực nào không?”

Dù hạt giống năng suất cao có thể giải quyết tận gốc vấn đề, nhưng cũng không thể trông mong có ngay thu hoạch trong thời gian ngắn.

“Có thì có, nhưng bên tôi cần đổi bằng vật phẩm.”

Ở cổ đại, giá lương thực rất rẻ, một lượng bạc có thể mua vài trăm cân. Nhưng nếu thu nhiều vàng bạc, thì Thẩm Hựu lại phải đổi qua hệ thống, tính thêm phí vận chuyển và quy đổi, dù bán gấp hai ba lần giá cũng vẫn lỗ.

Chỉ khi đổi lấy đồ cổ quý hiếm, cô mới có lời.

“Không thành vấn đề.” Lý Hành đáp lời ngay không chút do dự.

Số lương thực lẽ ra phải đến hôm nay, nhưng lại gặp sự cố giữa đường, thời gian vận chuyển bị trì hoãn. Không mua được lương ở Vân Châu, rõ ràng là có người cố tình giở trò.

Dùng một ít đồ để giải quyết cục diện khó khăn, vừa đỡ phải chạy đôn chạy đáo, vừa có thể nhân cơ hội này kiểm soát thế lực tại Vân Châu, rất đáng.

“Hai ngày nữa, đúng giờ Mão (5–7h sáng), ngài cử người đến lấy hàng. Đồ mang đổi thì đưa tới cùng lúc.” Thẩm Hựu nói.

“Được.” Lý Hành đáp gọn, giọng trầm ổn.

Nhìn vị khách lớn rời khỏi cửa tiệm, Thẩm Hựu cũng đóng cửa nghỉ sớm, thu dọn mấy đơn hàng cần gửi, rồi tháo bao bì đồ trang trí trong xe ra sắp xếp lại.

Sáng hôm sau, công đoạn chống thấm sân thượng đã hoàn thành, đội thợ tiếp theo vẫn chưa đến.

Thẩm Hựu liền có thời gian lái xe đến chợ đầu mối, địa chỉ vẫn là do Hách Chí Minh cho.

Nghe nói họ hàng của hắn thầu căng-tin trường học nào đó, gạo với bột mì đều nhập hàng từ nơi này.

Vừa đến nơi, câu đầu tiên cô nói là:

“Lấy loại rẻ nhất cho tôi.”

Nếu ai hỏi, thì cô sẽ bảo là có họ hàng định tổ chức tiệc cưới mấy ngày liền, cả làng đều tới ăn, cô muốn làm trung gian kiếm chút chênh lệch.

Ông chủ rất hiểu chuyện, vừa nghe cô nói liền thành thục ghi thêm giá vào cột “giá nhập” trên đơn hàng.

“Cô xem thế này được không?”

Thẩm Hựu giơ tay làm ký hiệu OK, hẹn giao hàng vào xế chiều ngày mai rồi rời chợ.

Lượng mua tuy không nhiều, nhưng đủ để quán cháo duy trì thêm một thời gian, cũng có thể giải được cơn khát cấp bách của vị khách lớn kia — thế là đủ rồi.

Thấy còn sớm, Thẩm Hựu liền đặt vé tham quan bảo tàng trong ngày qua điện thoại.

Cô muốn đi xem tận mắt món đồ sứ Nhữ Diêu men thiên thanh.

Còn mấy món gốm sứ trong kho đồ cô đang cất giữ, Thẩm Hựu không có ý định đem ra khoe khoang với ai, ai cô cũng không dám tin.

Đến nơi, thuận lợi tìm được chỗ đậu xe. Ra ngoài ngày thường để tham quan bảo tàng đúng là thoải mái, chứ nếu là cuối tuần thì đừng mong có chỗ đậu.

Dù đã sang thu, nhưng gần đây thời tiết vẫn nóng nực gay gắt. Vừa bước khỏi xe đã thấy mặt đường nóng như rang chân, đến khi bước vào bảo tàng, luồng gió mát lạnh từ điều hòa trung tâm phả ra khiến người ta thấy dễ chịu hẳn.

Thẩm Hựu nhìn tòa nhà tráng lệ, cùng những món cổ vật tinh xảo được trưng bày sau lớp kính, khẽ thở dài một hơi.

Bảo tàng vốn là nơi cô từng mơ ước được làm việc nhất.

Thế nhưng bây giờ, cạnh tranh khốc liệt quá rồi! Chuyên ngành bảo tồn và phục chế cổ vật tuyển có hai người, vậy mà toàn là tiến sĩ nộp hồ sơ.

Không thì làm sao cô lại rơi vào cái công ty bóc lột sức lao động, suốt ngày làm mấy việc chả liên quan gì đến chuyên môn.

Lão già đó còn bảo ngành cô học chẳng có chút giá trị nào, suốt ngày pua (*) bắt cô làm thêm giờ.

(*) PUA trong môi trường làm việc là kiểu thao túng tâm lý, khiến người khác thấy mình vô dụng, mắc nợ, phải cố gắng hơn.

Tìm thấy rồi, đồ sứ Nhữ Diêu.

Thẩm Hựu đứng trước tủ trưng bày, chăm chú đọc phần giới thiệu bên dưới.

Nhìn qua lớp kính thì chắc chắn không thể thấy hết được chi tiết, nhưng cũng đành phải vậy thôi.

Càng nhìn càng thấy giống.

Cô còn tra được trên điện thoại, năm xưa có một chiếc lư hương sứ Nhữ Diêu bị cướp mang đi, đến giờ vẫn còn nằm trong viện bảo tàng ở nước ngoài.

Thẩm Hựu nhớ đến mấy món trong tay mình, tuy không giống hoàn toàn, nhưng cũng toát mồ hôi hột.

Bộ ấm trà và lư hương kia, tuyệt đối không thể đem ra giao dịch, trừ khi là ở nước ngoài.

Dù có đường dây, cô cũng tuyệt đối không làm chuyện như vậy!

Chút nguyên tắc ấy, Thẩm Hựu vẫn còn giữ được.

Không thì… hay là quyên tặng luôn?

Ở trong tay cô cũng chỉ bị nhốt trong ngăn chứa đồ, chẳng bao giờ thấy ánh sáng, chi bằng để vào bảo tàng cho mọi người cùng ngắm còn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play