Thẩm Hựu khựng lại một chút, đặt miếng vịt quay trong tay xuống. Bị người khác nhìn chằm chằm như thế, cô cũng chẳng còn tâm trạng mà ăn nữa.
Tạ Quán Vinh thì lại sợ hãi ngẩng đầu nhìn bóng đèn phát sáng trên trần nhà.
Đây là đâu? Âm phủ sao?
Nhưng sách lại viết âm phủ âm u đáng sợ, còn chỗ này lại sáng như ban ngày.
Trên bàn còn có món vịt quay vàng óng bóng dầu, chỉ ngửi thôi, cơ thể cậu vốn đã đói đến sắp lả đi, dường như cũng hồi lại được chút sức lực.
Thẩm Hựu thấy bộ dạng của cậu, lo lắng nếu xảy ra chuyện trong tiệm thì khó xử lý.
Cô cầm chiếc nắp nhựa lên, đặt miếng vịt cuốn vừa làm xong vào, rồi đẩy về phía trước mặt cậu.
“Tôi... tôi không có bạc đâu.” Tạ Quán Vinh lúng túng nói, cả người căng thẳng.
Cậu nhìn chằm chằm miếng bánh cuốn trên bàn, đến mắt cũng không dám chớp.
“Không cần tiền.” Thẩm Hựu lại lấy một cái cốc giấy, đi tới bình nước nóng rót đầy một ly, đặt cạnh nắp nhựa.
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Quán Vinh lập tức bừng sáng: “Thật ạ? Tôi có thể ăn sao?”
Thẩm Hựu gật đầu.
Tạ Quán Vinh đưa tay gầy guộc ra, nhưng khi gần chạm đến thức ăn thì lại do dự rụt lại.
Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí, cậu không tin lại có chuyện tốt đến vậy.
Ngoài thành khắp nơi là dân chạy nạn, một miếng bánh và nước sạch đã là thứ quý giá, sao lại có thể có món vịt quay thơm ngon thế này?
Nhưng với tình cảnh hiện tại, ngoài cái mạng rẻ mạt này ra, cậu cũng chẳng còn gì để người ta ham muốn nữa.
Giữa việc chết đói và mạo hiểm một phen, Tạ Quán Vinh ngẫm nghĩ một lúc, rồi chọn vế sau.
Cậu cẩn thận cầm lấy miếng bánh còn bốc khói, cảm nhận hương thơm nức mũi, tay hơi run lên vì kích động.
Là đồ ăn thật! Không phải ảo giác khi đói đến mê man!
Cắn một miếng, da vịt giòn rụm, thịt mềm thơm, thêm dưa leo mát lạnh và nước sốt đậm đà, hương vị như nổ tung trong miệng.
Cậu chưa từng ăn thứ gì ngon đến vậy — chẳng lẽ mình thật sự gặp được tiên nhân rồi?!
Tạ Quán Vinh có chút rụt rè nhìn Thẩm Hựu, cậu không nỡ ăn hết trong một lần, lại lo nếu để lâu sẽ khiến vị tiên nhân này không vui.
Thẩm Hựu lấy thêm một hộp vịt quay đưa cho cậu, đơn giao hàng có hai hộp, một mình cô ăn cũng không hết, coi như làm việc tốt vậy.
Ở độ tuổi này, nếu ở hiện đại, lẽ ra còn đang ngồi trong lớp làm bài kiểm tra.
“Cái này… cũng cho tôi sao?” Tạ Quán Vinh vừa mừng vừa sợ, “Tôi có thể làm việc giúp cô không? Tôi có sức, việc gì cũng làm được, tôi còn biết chữ.”
Nhìn dáng người gầy gò như chỉ cần một trận gió thổi qua là ngã, Thẩm Hựu suy nghĩ rồi nói:
“Vậy cậu giúp tôi viết vài chữ treo trang trí trong tiệm nhé, vừa hay bức tường trống trơn.”
Cô lấy bút mực giấy nghiên ra từ chiếc thùng giao hàng đặt dưới quầy.
Mấy món này vừa được giao ban ngày, cô còn chưa sắp xếp xong, mua về là để khi khách cần thì có sẵn mà dùng.
“Cậu cứ ăn trước đã, ăn no rồi viết chữ mới đẹp được.”
Tạ Quán Vinh cảm kích gật đầu với Thẩm Hựu, trân trọng từng miếng vịt quay.
Thẩm Hựu hỏi vài câu để xác nhận rằng thiếu niên này đi từ ven quan đạo ngoài thành, gần một ngôi đình mà vào được tiệm.
Về điểm này, cô cũng không ngạc nhiên, lối vào tiệm vốn không cố định tại một chỗ.
Việc cô không tắt cổng kết nối ngẫu nhiên cũng là để thử nghiệm xem chức năng này hoạt động thế nào.
Ừm, giống mấy NPC thương nhân trong game biết di chuyển, cũng thú vị đấy.
Tạ Quán Vinh đã viết xong chữ, quả thật nét bút rất đẹp.
Nghĩ đến việc cậu đang trong cảnh chạy nạn, một hộp vịt quay chắc không đủ no, Thẩm Hựu lấy bánh tổ sáng nay chưa ăn ra khỏi tủ lạnh, quay nóng lại bằng lò vi sóng, rồi lấy thêm một túi bánh lá sen, gói chung vào túi nhựa.
“Cái này cũng cho cậu.”
Tạ Quán Vinh nâng niu túi đồ, qua lớp nhựa vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bánh tổ, trong lòng cảm động vô cùng, khẽ nói:
“Cảm tạ chưởng quầy.”
Hương thơm mềm dẻo và ngọt dịu của bánh tổ khiến cậu ngẩn ngơ, không dám lãng phí một chút nào, cẩn thận gói kỹ phần còn lại, cất vào ngực áo.
“Tôi có thể để lại một chút mang về cho người nhà không?”
“Được chứ, nhưng nhớ đừng để lâu quá kẻo hỏng.”
Trước khi cậu rời khỏi tiệm, Thẩm Hựu dặn thêm:
“Chuyện cậu đến được đây, tốt nhất đừng dễ dàng kể cho người khác.”
Đám người đập cửa mấy hôm trước trông giống người của quan phủ, người dân bình thường tốt nhất đừng dây vào mấy chuyện rắc rối này.
“Đa tạ tiên nhân chỉ điểm, đại ân hôm nay, tiểu nhân xin ghi khắc trong lòng, suốt đời không dám quên!”
Vừa nói xong, Tạ Quán Vinh liền quỳ xuống định dập đầu trước Thẩm Hựu.
“Đừng, đừng, đừng!” Thẩm Hựu vội vàng ngăn lại, “Không cần đâu, tôi nhận chữ của cậu, đó là giao dịch sòng phẳng rồi.”
Ở quê nhà cô, ngoài việc đến miếu thắp hương lạy thần, bình thường chỉ khi có người mất, lúc phúng viếng mới phải quỳ lạy.
Mà cúi lạy cô thì thật không may mắn chút nào.
Tạ Quán Vinh không dám trái lời tiên nhân, đành thôi ý định dập đầu.
Sau khi rời khỏi tiệm, cậu quay đầu nhìn lại, ánh trăng chiếu xuyên qua khe ngói trên mái đình, rọi xuống những bậc đá lát nền.
Cách đó không xa, chỉ có bếp đất nặn vàng ố bên trong trà quán, hoàn toàn không thấy bóng dáng cánh cửa gỗ phát sáng kia đâu nữa.
Tạ Quán Vinh kinh ngạc há miệng, vội ôm chặt hộp cơm nhựa cùng nửa miếng bánh tổ còn lại trong lòng, nhanh chân rảo bước về phía ngược lại.
Bọn họ là dân chạy nạn, không có giấy thông hành, không thể vào thành, chỉ có thể tạm ngủ qua đêm ở những ngôi miếu đổ ngoài thành, mà có lúc xui xẻo ngay cả miếu đổ cũng không có.
Người thường đi trên quan đạo chỉ được phép đi sát hai bên đường, càng không thể ngủ giữa đường, nên chỉ còn cách tá túc ở những vùng hoang gần đó.
Vì an toàn, những đoàn dân chạy nạn thường đi theo nhóm đông người; nếu nhà nào không có đàn ông khỏe mạnh, rất dễ bị bắt nạt, cướp bóc xảy ra cũng chẳng lạ.
Cậu phải giấu kỹ đồ ăn, mau chóng quay về nơi cả nhà đang nghỉ tạm!
Bóng dáng gầy nhỏ của cậu cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận không có ai, lập tức chạy đến bên một đứa bé nhỏ tuổi hơn, cũng rách rưới như cậu.
“Ca, huynh đi đâu vậy?”
Tạ Quán Vinh vội đưa tay bịt miệng đệ đệ, ra hiệu nhỏ giọng: “Ta tìm được đồ ăn rồi, mau theo ta.”
Hai đứa trẻ rón rén chạy ra sau một gốc cây kín đáo, lúc này Tạ Quán Vinh mới lấy đồ trong ngực ra.
Miếng bánh tổ bị cất trong áo nên hơi móp méo, nhưng vịt quay để trong hộp thì còn nguyên vẹn.
Mở nắp hộp vẫn còn đọng hơi nước, miếng thịt vịt vàng óng, bóng nhẫy mỡ hiện ra khiến Tạ Hoa không kìm được mà nuốt nước bọt.
“Ta vừa gặp được tiên nhân, đây là người cho ta đó. Mau ăn đi.” Tạ Quán Vinh nói nhỏ, “Nhưng tuyệt đối đừng kể chuyện này ra ngoài.”
“Vâng! Ca, ca cũng ăn đi!”
Tạ Hoa không chờ đợi thêm được nữa, vội vàng chộp lấy một miếng vịt quay nhét vào miệng, thức ăn tiên nhân ban cho quả nhiên khác biệt, ngon đến mức cậu bé còn không dám tin đây là thật.
“Ta ăn rồi, đệ ăn nhiều một chút đi.” Tạ Quán Vinh đẩy hộp vịt quay sang phía đệ đệ, còn mình thì cầm một chiếc bánh lá sen lên ăn.
Bọn họ cũng sợ hương thơm lan ra dẫn tới người khác chú ý, nên hai huynh đệ tranh thủ ăn thật nhanh. Dầu trong hộp cũng không bỏ sót giọt nào, dùng hết để chấm bánh.
Trên đường chạy nạn, dầu mỡ là thứ vô cùng quý giá, một chút cũng không thể lãng phí.
Còn Thẩm Hựu, lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống sau quầy, dòng thông báo “Giao dịch thành công, giá trị kinh doanh +2” khiến cô lâm vào trầm tư.
Dựa theo quan sát từ trước đến giờ, điểm kinh doanh có liên quan đến nội dung giao dịch và giá trị vật phẩm được trao đổi.
Chẳng lẽ chữ viết của đứa trẻ kia đáng giá đến vậy?
Chữ hay tranh vốn dĩ có đẹp đến đâu cũng chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là người viết là ai.
Người có danh tiếng thì chỉ cần phẩy vài nét, đóng cái ấn cũng bán được giá cao, còn người bình thường, tranh chữ có đẹp đến đâu cũng chẳng ai bỏ ra nổi năm chục đồng để mua.
Thẩm Hựu nghĩ một lúc, mở nhật ký giao dịch ra xem, nhưng trong đó cũng không ghi nhận thân phận đặc biệt gì của đối phương.