Thẩm Hựu đứng trước lớp kính, nhìn bộ đồ sứ men xanh nhạt thanh nhã tinh xảo, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Không có công nghệ hiện đại, cô cũng không thể mua được loại hạt giống có năng suất khiến người cổ đại kinh ngạc.
Đã đến viện bảo tàng rồi, dứt khoát làm cho xong chuyện này luôn.
Cô bước đến quầy lễ tân, trình bày mục đích đến. Nhân viên ban đầu ngẩn người, sau đó trợn to mắt, ngập ngừng hỏi lại:
“Cô muốn… hiến tặng hiện vật sao?”
Trước giờ những người đến hiến tặng cổ vật đều là các nhà sưu tầm và đại gia nổi tiếng ở Giang Thành.
Cô gái này trông còn trẻ, mặc váy dài in hoa nhuộm bằng thảo mộc xám nhạt, tóc vấn gọn bằng trâm gỗ đàn hương.
Đứng trước quầy lễ tân, làn da trắng đến chói mắt khiến người ta không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Nhưng… nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sưu tầm chuyên nghiệp.
Phải biết rằng, người có thể phân biệt thật giả của cổ vật vốn đã hiếm, cô nhân viên này có phần không tin, thậm chí còn tưởng đối phương đang đùa giỡn.
“Đúng vậy.” Thẩm Hựu gật đầu.
“Xin hỏi là vật gì?”
“Đồ sứ, trông khá giống với chiếc đĩa men thiên thanh của Nhữ Diêu trong phòng trưng bày. Đáy có ba vết ‘đinh hạt vừng’.” Giọng Thẩm Hựu không nhanh không chậm.
“Cổ vật của cô đến từ đâu vậy?” Nhân viên gần như không tin nổi, trong giọng nói còn mang theo chút kinh ngạc.
Thẩm Hựu mặt không đổi sắc: “Là tài sản thừa kế tôi nhận được cách đây không lâu.”
Nghe vậy, nhân viên chững lại, không biết phải đáp thế nào.
Nói được từ “đinh hạt vừng” chứng tỏ ít nhất cô ấy có hiểu biết.
Khi nung sứ, để cách ly giữa đế gốm và hộp nung, người ta sẽ dùng đinh kê ở đáy. Đinh kê của Nhữ Diêu đặc biệt tinh xảo, nên để lại dấu vết nhỏ như hạt vừng.
Lẽ nào… gặp được đồ thật rồi?!
Vừa đến bên cạnh quầy dịch vụ, một người đàn ông đeo kính gọng mảnh trên sống mũi đúng lúc nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, vội vàng bỏ dở việc đang làm, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hựu:
“Chào cô, tôi là người trong nhóm nghiên cứu của viện. Bây giờ cô có thời gian nói chuyện một chút không?”
Thẩm Hựu khẽ gật đầu. Vài phút sau, cô đã ngồi trong phòng tiếp khách của bảo tàng.
Trên đường đi, người đàn ông kia đã tự giới thiệu, anh ta tên Từ Gia Ngôn, tốt nghiệp cao học tại Đại học Đế Đô, mới đến Giang Thành từ năm ngoái.
Còn vị lão giả đang vội vàng đi như chạy đến phòng tiếp khách, chính là Đồ Quảng Tùng — phó viện trưởng của bảo tàng, đồng thời là giáo sư Đại học Giang Thành.
Vừa nghe có người muốn quyên tặng đồ sứ Nhữ Diêu, ông liền gác lại mọi việc trong tay để chạy đến. Trong lúc chờ thang máy, ông còn thấy như thời gian trôi chậm lại từng giây từng phút.
“Cô gái nhỏ, cô nói là di vật để lại trong tiệm đồ cổ của người thân? Đặt trong hộp cũ ở nhà kho à?”
Thẩm Hựu gật đầu.
Đồ Quảng Tùng nhìn chằm chằm vào ảnh đến mức như sắp khoan thủng màn hình điện thoại của cô.
Cả viện bảo tàng này cũng chỉ có đúng một món đồ sứ Nhữ Diêu, thế mà cô ấy lại có đến năm món, còn là một bộ hoàn chỉnh!
Được bảo quản tốt đến thế, kiểu dáng lại tinh xảo.
Nếu là thật thì đúng là chuyện lớn rồi.
Đừng nói làm chấn động kho tàng cổ vật ở Giang Thành, đến cả những viện bảo tàng lớn ở các thành phố lân cận cũng phải xếp hàng mượn để triển lãm lưu động!
“Đồ đang ở đâu?” Đồ Quảng Tùng khó giấu được sự kích động, hỏi xong lại bổ sung thêm,
“Dù cuối cùng cô có quyết định quyên tặng hay không, viện chúng tôi vẫn có thể giúp cô giám định. Cô cứ yên tâm, toàn bộ quá trình sẽ diễn ra trước mặt cô.”
“Ở nhà tôi, tôi có thể về lấy bây giờ.” Thẩm Hựu nói.
“Hay để Gia Ngôn lái xe đưa cô đi?” Đồ Quảng Tùng đề nghị.
Ông lo một cô gái mang theo đồ cổ không tiện, nhỡ giữa đường có va chạm gì thì đáng tiếc biết bao.
“Cũng được.” Thẩm Hựu không từ chối.
Dù cô không nói thì sớm muộn địa chỉ tiệm cổ cũng sẽ bị biết, đường hoàng để người của viện thấy cửa hàng đang sửa chữa, cũng là bằng chứng lời cô nói là thật.
Thẩm Hựu cùng Từ Gia Ngôn đến bãi đỗ xe riêng của nhân viên, dừng trước một chiếc xe trông có vẻ rất khiêm tốn. Sau khi lên xe, cô báo địa chỉ.
“Cô Thẩm, vừa rồi tôi nghe cô nói, cô cũng học chuyên ngành phục chế cổ vật?” Từ Gia Ngôn liếc nhìn Thẩm Hựu hỏi.
“Đúng thế.”
Từ Gia Ngôn khẽ cười: “Bảo sao.”
Biết món đồ mình có đáng giá đến mức nào, vậy mà vẫn chọn quyên tặng cho bảo tàng.
Học ngành này, quả nhiên đều là những người thật lòng yêu nghề.
Trong lúc trò chuyện, anh cũng nhận thấy trình độ chuyên môn của cô không hề thấp.
Đến nơi, Thẩm Hựu vừa mở cửa xe vừa nói:
“Để tôi vào lấy là được rồi, bên trong đang sửa nên hơi lộn xộn.”
“Được thôi.” Từ Gia Ngôn bỏ tay khỏi chốt tháo dây an toàn.
Cô ấy chắc là còn nhiều cổ vật khác trong tiệm, không muốn người ngoài vào cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Hựu vào phòng tìm một vòng, mấy hôm trước đã dọn hết đồ cũ, đúng là chẳng có thứ gì thích hợp để đựng cả.
Cuối cùng, cô tìm được một chiếc túi vải, dùng lớp xốp chống va đập sạch sẽ lấy từ trong các kiện hàng trước đó, cẩn thận gói bộ trà cụ lại. Còn lư hương thì cô giữ lại.
Một lúc quyên hết cô cũng thấy hơi tiếc, muốn giữ lại một món để làm kỷ niệm.
Dù sao những thứ này cũng không phải là cô đào từ dưới đất lên, cũng chẳng phải dùng cách bất hợp pháp mà có.
Chỉ cần không đem bán là không sao, mà lần quyên tặng này cũng coi như đã giúp những món cổ vật thừa kế được đường đường chính chính hợp pháp hóa.
Khi Thẩm Hựu ôm túi vải lên xe, Từ Gia Ngôn nhìn lớp bảo vệ đơn sơ ấy mà tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Lần đầu tiên anh lái xe cẩn thận đến mức ấy, xe có xước cũng không sao, nhưng đồ thì tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
Suốt chặng đường đều thuận lợi, cuối cùng họ bình an về đến bảo tàng.
Ngoài giáo sư Đồ, còn có hai vị giáo sư nghiên cứu khác, cả viện trưởng cũng có mặt, tất cả đều đang đợi Thẩm Hựu.
Toàn là những nhân vật mà trước đây cô phải tranh giành suất mới được nghe giảng, lần đầu tiên đối mặt trong tình cảnh này, cô cũng có chút căng thẳng.
Nhưng còn căng thẳng hơn cả cô chính là mấy vị giáo sư đang đeo găng tay, cầm dụng cụ làm giám định món đồ sứ.
“Là đồ sứ Nhữ Diêu thật!!” Giáo sư Đồ cẩn thận đặt chiếc chén xuống mới dám mở miệng nói.
“Tuy có chút khác biệt nhỏ so với món đồ trong viện, nhưng kỹ thuật nung thì giống hệt.” Một vị giáo sư khác cũng kích động không kém, “Lại còn là một bộ hoàn chỉnh nữa!”
Đồ sứ thời xưa đều được làm thủ công, nên cho dù cùng một mẻ nung cũng khó có món nào hoàn toàn giống nhau.
“Cô Thẩm, cô thật sự xác định muốn quyên tặng chứ?” Viện trưởng một lần nữa xác nhận lại với Thẩm Hựu.
“Xác định rồi.”
Thẩm Hựu nhận lấy bút và giấy tờ, khi nhìn thấy hàng chữ đen trên nền trắng ghi rõ “tiền thưởng: 1 triệu tệ”, cô sững người.
“Có nhiều như vậy sao?”
Cô biết là có thưởng, nhưng không ngờ lại nhiều đến thế.
“Có chứ. Giờ Bảo tàng Giang Thành áp dụng chế độ thưởng theo giá trị văn vật được quyên tặng. Đây là mức thưởng tối đa, cũng là khoản cao nhất từ khi thành lập bảo tàng đến nay.” Giáo sư Đồ cười hiền hòa giải thích.
Người đã chịu quyên tặng cổ vật thì thường không để tâm đến khoản thưởng này, nhận hay không hoàn toàn tùy cá nhân.
Thẩm Hựu đương nhiên nhận. Cô cầm bút ký tên rồi điền số tài khoản, còn hỏi thêm một câu: “Khi nào tiền chuyển khoản đến vậy?”
“Chậm nhất là trước giờ tan ca ngày mai.” Viện trưởng vừa nhìn bộ đồ sứ trong khay vừa cười tươi rói trả lời.
Cô gái này ra tay một cái là tặng luôn quốc bảo, tiền thưởng đương nhiên phải đảm bảo chu toàn.
Nếu không, sau này ai còn dám tin vào Bảo tàng Giang Thành nữa.
“Đến khi triển lãm văn vật, chúng tôi sẽ ghi rõ là do cô quyên tặng.”
Viện trưởng nói xong quy trình của kho lưu trữ, lại hỏi: “Cô còn có yêu cầu gì khác không?”
Thẩm Hựu suy nghĩ rồi đáp: “Ngoài tên người quyên tặng và quê quán ra, đừng công khai thêm bất kỳ thông tin nào khác.”
“Không thành vấn đề.”
Yêu cầu như thế, chẳng đáng gì cả.
---------
🌸 Lời editor:
Mình thường đăng chương mới vào buổi tối, và sẽ cố gắng dịch nhanh nhất có thể để không làm mọi người đợi lâu. Mong nhận được sự ủng hộ và yêu thương từ mọi người nha~ 💖