Ngô Tranh Vân bước theo, giữ cửa thang máy, đứng cạnh Thẩm Hựu, cười tươi:

“Không có ý gì khác đâu, chỉ là thấy lạ thôi. Trần Hạo luôn nói xe bình thường cũng phải hơn chục vạn mới đáng lái, tớ cứ nghĩ cậu mở tiệm buôn bán cũng khá, chắc sẽ đi xe xịn cơ.”

Vì buổi tụ họp hôm nay, cô ta và Trần Hạo đã cố tình chuẩn bị kỹ càng cả trang phục.

Ngô Tranh Vân liếc váy mình, chiếc váy cô đã cắn răng mua, rồi lại liếc sang Thẩm Hựu đang im lặng, lập tức ngẩng cao cằm.

“Nghe nói cậu sắp đính hôn rồi à, nhanh thật đấy?” Hồ Tú Ninh đúng lúc hỏi Ngô Tranh Vân.

“Chắc là cuối năm,” Tranh Vân cười đáp, “Dạo này bọn tớ đang đi xem nhà, nhà Trần Hạo nói sẽ giúp bọn tớ lo khoản đặt cọc.”

Hồ Tú Ninh: “Thật ngưỡng mộ cậu, mới ra trường không bao lâu mà đã sắp an cư ở Giang Thành rồi.”

Ngô Tranh Vân vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Thẩm Hựu, đáng tiếc lại chẳng thấy tí biểu cảm ghen tị nào trên mặt cô ấy.

Thang máy tới, trong phòng riêng đã có vài bạn cùng lớp ngồi sẵn.

Một cô gái khác trong ký túc xá của Thẩm Hựu cũng có mặt, cô này là người trung lập nhất trong cái phòng đầy drama ấy.

Khác với các buổi tụ tập hồi còn học, giờ ai cũng mang theo khí chất dân công sở.

Mọi người vừa trò chuyện vừa tìm chỗ ngồi. Suất ăn 600 tệ/người, nhưng trong đầu Thẩm Hựu lúc này chỉ có hai chữ: “ăn cơm”.

Tiếc là kiểu gì cũng có người kéo cô vào đề tài.

“Ngành mình kiếm việc không dễ, nghe nói Thẩm Hựu mở tiệm riêng rồi? Làm giám định đồ cổ à?”

Ngành bảo tồn phục chế cổ vật vốn đã ít người học, trong số này dù không phải ai cũng chung chuyên ngành nhưng cũng dính dáng ít nhiều, nên đều hiểu: làm nghề này không có quan hệ thì khó trụ.

Mà từ trước đến nay, đâu có nghe nói nhà Thẩm Hựu có hậu thuẫn gì.

Dạo gần đây, Ngô Tranh Vân lại đang rỉ tai mọi người rằng Thẩm Hựu tìm được chỗ dựa rồi.

Cô ta không có vốn, không có mối quan hệ, nếu không trả giá một chút thì làm sao chen chân vào được ngành này?

Trước đây từng theo đuổi hai cô trong ký túc xá của Thẩm Hựu nhưng không ai để ý, Phan Hiền giờ nhìn cô đã mang theo đôi chút mập mờ.

“Không chỉ thế, còn làm phục chế cổ vật nữa.” Thẩm Hựu gắp một miếng tôm hùm, nửa cười nửa không nhìn Ngô Tranh Vân,

“Cô đã lan truyền thế nào vậy? Kể tôi nghe thử xem.”

Ngô Tranh Vân thấy cô bình tĩnh cười, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn cố chấp, ưỡn cổ không chịu nhận,

“Tôi chỉ nói với mọi người là cô mở tiệm, không được à?”

Hồ Tú Ninh vội đỡ lời, đổi chủ đề:

“Vòng tay của cậu đẹp thật đấy, mua ở đâu vậy Thẩm Hựu?”

“Không phải mua, là đồ kỷ niệm.” Thẩm Hựu đáp.

“Cô ta đeo cái vòng mạ vàng ấy mà.” Ngô Tranh Vân xoay cổ tay, khéo léo để lộ chiếc lắc tay vàng giá 4.900 tệ mà cô mới mua.

Hôm đó gặp Thẩm Hựu, hôm sau cô đã vào tiệm vàng tiêu hết cả tháng lương mua về chiếc vòng này.

“Khoan đã, đây chẳng phải là kỹ thuật chạm hóa ti (*) sao?” Một bạn học kêu lên.

(*) Kỹ thuật này dùng sợi vàng bạc cực mảnh để tạo thành hoa văn tinh xảo.

“Tôi nói rồi mà, nhìn quen mắt quá! Giống với bản phục chế cổ vật do nghệ nhân phi vật thể làm cho bảo tàng Giang Thành – chỉ dùng để tặng đoàn khách tham quan chứ không bán ra ngoài.”

Ngô Tranh Vân không để tâm:

“Trên mạng cũng đâu thiếu hàng nhái.”

Bảo vật của bảo tàng, Thẩm Hựu sao mà có được? Chắc là hàng trôi nổi trên mạng thôi.

“Không đúng! Cái này chắc chắn là hàng thật!” Người bạn kia vừa nhìn vừa hưng phấn:

“Không thể nào tinh xảo đến thế nếu là hàng nhái. Đừng nói… người tên ‘Thẩm Hựu’ hiến tặng cổ vật chính là cậu sao?”

“Hiến tặng cổ vật?” Ngô Tranh Vân tròn mắt nhìn Thẩm Hựu, không tin nổi.

“Là mấy món gốm sứ mới được trưng bày gần đây.” Người bạn kia vừa nói vừa mở điện thoại, vào trang chính thức của bảo tàng.

“Ừm, tôi tặng từ phần tài sản của người thân để lại.” Thẩm Hựu gật đầu, vừa nói vừa múc bát canh nấm.

“Không thể nào...”

Ngô Tranh Vân mím môi, bỗng thấy đồ ăn trong bát như chẳng còn hương vị gì.

Trần Hạo thì lén tra xem đồ sứ lò Nhữ đáng giá bao nhiêu, mấy người xung quanh nhìn Thẩm Hựu đều ánh lên vẻ kính nể.

Nếu thực sự là dựa vào chống lưng mà mở tiệm, sao có thể hiến tặng nổi cổ vật tiền tỷ?

Ai lại nỡ mang món bảo vật trị giá hàng trăm triệu để đi kiếm danh tiếng chứ?

Ngô Tranh Vân đúng là chẳng biết điều, toàn tung tin nhảm.

“Người thân nào mà để lại được gia tài quý giá đến thế?”

“Thứ đắt như vậy mà cậu cũng quyên tặng à?”

“Là của một người họ hàng xa để lại, chỉ có một căn nhà cũ với món đồ sứ đó thôi.” Thẩm Hựu đáp, “Không quyên thì cũng chẳng thể bán, nên tặng đi còn hơn.”

Mọi người bắt đầu tò mò hỏi cô có thừa kế thêm gì không.

“Không còn gì nữa, chỉ mấy mảnh gỗ cũ, tiện được vài hạt chuỗi.”

Thấy vẻ mặt Thẩm Hựu chẳng giống nói dối, ai nấy đều tin, rồi xuýt xoa khen cô may mắn.

Mà nghĩ lại thì đồ cũng đã quyên rồi, chẳng ai thấy ghen tỵ kiểu cô được tài sản trời cho nữa, lại còn phải khen ngợi mấy câu.

“Trời ơi, nếu được khắc tên mình trong hồ sơ bảo tàng, chắc mơ cũng cười tỉnh!”

“Công nhận, có tiếng rồi thì tất nhiên sẽ có người tìm đến nhờ giám định với phục chế.”

“Nhà tôi mà có gì hay hay, chắc chắn phải nhờ cậu giúp xem thử. Chị gái tôi bên nước ngoài thích sưu tầm trâm cài lắm, mình kết bạn nhé?”

Người nói câu đó là người giàu nhất bàn hôm nay, nhà làm nghề kinh doanh trang sức, chai rượu trên bàn cũng do anh ta mang đến, còn đắt hơn cả bữa ăn.

“Không vấn đề gì, sau này mọi người có việc cứ tìm tôi, tôi tính giá hữu nghị.”

Thẩm Hựu chưa từng định từ bỏ chuyện phục chế cổ vật. Ngay từ khi tiếp quản cửa tiệm, cô đã xác định sẽ làm hướng đó.

Mua bán đồ cổ Đại Tề đúng là kiếm tiền nhanh, nhưng cô không có nguồn hàng ổn định, cũng không đi ra ngoài thu gom, mà tiệm lại thường xuyên bán được đồ, rất dễ bị chú ý.

Vì vậy kiêm thêm việc phục chế sẽ giúp mô hình kinh doanh hợp lý hơn.

Lần đi ăn này, mục đích chính của cô cũng là để mở rộng quan hệ.

Nửa sau bữa ăn, Ngô Tranh Vân ăn mà như nhai sáp, không buồn nói chuyện, còn cố giấu luôn cái vòng vàng trên tay.

Ăn xong cũng đã chín giờ, có vài người uống rượu nên gọi tài xế lái hộ. Trong lúc mọi người đang đợi thang máy, Trần Hạo đưa điện thoại ra:

Trước đây chỉ nghe Ngô Tranh Vân nói, bạn cùng phòng cô ta vì bảo lãnh nên nợ nần chồng chất, chứ chưa từng kể điều kiện của người này tốt như vậy.

Anh ta vừa tra xong, đồ sứ Nhữ Diêu có thể được đấu giá tới hai, ba trăm triệu tệ!

Trần Hạo nở nụ cười thân thiện:

“Cô Thẩm, chúng ta cũng kết bạn nhé. Cấp trên của tôi cũng rất thích sưu tầm đồ cổ cận đại, biết đâu sau này có thể...”

“Có việc gì, cứ bảo bạn gái anh liên hệ tôi.” Thẩm Hựu đã bước vào thang máy trước.

Lúc bạn gái đi vệ sinh thì lôi mã QR ra, ai biết định làm gì?

Sau đó Thẩm Hựu cùng ba cô gái khác ra bãi đỗ xe. Mấy người kia đều không có xe, trong đó một người nhà cách ga tàu điện khá xa.

Thẩm Hựu nghĩ đoạn đường cũng không lệch hướng nhiều, liền bảo: “Để tôi chở các cậu về.”

Sau khi đưa cô gái cuối cùng về đến nơi, quay đầu xe thì trời cũng đã hơn 10 giờ.

Tối cuối tuần, đoạn cầu vượt kẹt cứng, lại thêm cái ứng dụng điều hướng khốn khiếp còn chỉ sai đường, khiến cô mất không ít thời gian.

Khi tới khu phố đồ cổ, đã hơn 11 giờ, lúc này đối với thành phố hiện đại mà nói, vẫn còn rất náo nhiệt, mới chỉ bắt đầu ăn đêm thôi mà.

Thẩm Hựu đỗ xe, tiện đường mua thêm một bát đậu hũ đá và một hộp chân gà chanh để tối về vừa xem phim vừa ăn.

Quán này đồ ăn ngon, nhưng không lên ứng dụng giao hàng. Tuy có thể gọi điện đặt, nhưng vào giờ cao điểm mà mua ít thì người ta cũng chẳng muốn chạy đơn.

Đèn đường trong ngõ lại hỏng mất một đoạn, chuyện thế này Thẩm Hựu đã quen rồi.

Nhưng đang đi, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Phía sau dường như có một bước chân xa lạ đang theo. Cô đi chậm lại, đối phương cũng chậm theo…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play