Cách chừng hơn mười phút đi bộ về phía có tiệm burger và cửa hàng tiện lợi thì vẫn còn nhộn nhịp, nhưng khu nhà cũ phía sau phố đồ cổ thì giờ này đã yên ắng hẳn.
Thà đa nghi một chút còn hơn đụng phải kẻ xấu.
Thẩm Hựu nín thở tập trung nghe ngóng động tĩnh phía sau, rồi tăng tốc bước chân quay về. Bước chân của người phía sau cũng nhanh theo.
Đến lúc này, cô chắc chắn là có người đang bám theo mình. Tệ hơn nữa là gần đến cửa tiệm, nơi đèn đường bị hỏng, hình như có một bóng người lờ mờ đang đứng đó.
Ánh sáng quá yếu, không nhìn rõ.
Bị người ta theo dõi rồi còn bị chặn đầu?!
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, càng nặng nề. Thẩm Hựu hoảng hốt quay đầu lại.
Trước mặt là một khuôn mặt vuông vức bình thường, trạc ngoài bốn mươi tuổi.
Trong tay hắn là một con dao!
Vẻ hung ác thoáng qua trên mặt người đàn ông. Hắn vừa mới giơ dao lên, ba chữ “ngoan ngoãn chút đi” còn chưa kịp thốt ra, thì đã bị ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến hắn hét lên:
“Á—!”
Hắn vội vàng đưa tay che mắt. Ngay phía trước là Thẩm Hựu đang cầm một chiếc đèn pin siêu sáng.
Thứ này vừa bật lên, sáng như ban ngày, đừng nói là người, đến ma cũng chẳng mở nổi mắt.
Thẩm Hựu đã cố ý mua loại hàng nhập khẩu chính hãng.
Sống một mình, phải biết đề phòng, đồ phòng thân thì không được tiết kiệm.
Ngay khi cảm thấy có người đến gần, cô lập tức ném đồ ăn, rút "đồ nghề" từ trong túi ra.
Đối phương có dao, cô không dại gì lao tới.
Thẩm Hựu lập tức hét toáng lên:
“Có người đâm người! Có người đâm người!”
Đồng thời, một tay cầm dùi cui rút ra, tay kia cầm đèn pin có chức năng giật điện đẩy thẳng về phía gã đàn ông, khiến hắn bị điện giật đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Mấy món đồ phòng thân hợp pháp này tuy dòng điện không mạnh, chủ yếu để uy hiếp chứ không gây thương tích lớn, nhưng bị điện vẫn đau lắm.
Ở phía đối diện, người đứng trong bóng tối tặc lưỡi một tiếng. Ban đầu định bước ra giúp, nhưng không ngờ lại thấy gã cầm dao kia bị ăn mấy cú liền.
Hắn đơ tại chỗ.
Còn Thẩm Hựu khi nghe thấy có bước chân chậm rãi khác đang tới gần, lập tức quay phắt người lại, vung dùi cui.
Không trúng, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt… đẹp đến kinh ngạc.
Người đàn ông mặc sơ mi đơn giản, từng bước thong thả tiến tới, toàn thân toát ra vẻ ung dung, thoải mái.
Làn da trắng như sứ, tóc đen rối nhẹ rủ xuống trán, đôi mắt vừa xinh đẹp vừa ẩn chứa nét tà mị lạ lùng.
“Hai người là cùng một phe?” Thẩm Hựu cảnh giác hỏi.
Người đàn ông như không hiểu, bật cười vì giận:
“Tôi mà là một phe với loại người đó à?”
Giọng nói cũng rất dễ nghe, nhưng ai biết được có thật không!
Hắn nhấc chân bước đến chỗ gã mặt vuông đang lăm le xông tới, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.
Không hiểu sao, gã mặt vuông đột nhiên như bị bóp chặt cổ, mắt trợn tròn, ngồi bệt xuống đất, dao cũng rơi xuống.
“Cô là Thẩm Hựu, chủ tiệm phía trước đúng không?”
“Anh là ai?”
Thẩm Hựu vẫn giữ thế phòng bị, nhìn gã mặt vuông sắp gục kia, cảm thấy không ổn, giống như sắp "ngỏm" tới nơi.
Người đàn ông mỉm cười lười nhác:
“Bộ sưu tập gốm Đại Tề trong bảo tàng là của cô.”
Câu này vừa dứt, đồng tử Thẩm Hựu co lại.
Hắn đến là vì cô? Hắn là ai? Tại sao biết đến Đại Tề?
“Rốt cuộc anh là người của tổ chức nào?”
Cô không xác nhận, cũng không phủ nhận, chỉ chuyển hướng câu chuyện.
“Tạ Quán Vinh, ba năm sau thi đỗ tiến sĩ, mười lăm năm sau quyền cao chức trọng.”
“Số mệnh khác của ông ta là chết đói trên đường chạy nạn.”
“Bảo sao chữ của cậu ta lại đáng giá vậy.” Thẩm Hựu chợt hiểu ra.
“Vậy… anh là ai?”
Chưa kịp nhận câu trả lời, cảnh sát đã xông vào. Cùng lúc đó, vài người hàng xóm nhiệt tình cũng kéo tới, tay cầm cuốc và chày cán bột, chẳng biết ai tiện tay còn tẩn cho tên kia mấy phát.
Có người nghe tiếng liền báo cảnh sát ngay từ đầu. Đồn gần đây, đi bộ chỉ bảy tám phút là tới.
“Thẩm Hựu, con không sao chứ?” Bác Trương hỏi đầy lo lắng.
“Không sao ạ, cảm ơn mọi người đã báo cảnh sát giúp cháu.”
Thẩm Hựu chân thành cảm ơn.
Kẻ cầm dao bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát. Sau khi tâm trạng dần bình tĩnh lại, Thẩm Hựu nhìn đống đồ ăn rơi vãi dưới đất, thấy thật đáng tiếc cô còn chưa kịp ăn miếng nào.
“Đây là bạn trai cháu à? Cậu trai đẹp trai thật đấy.” Hàng xóm lên tiếng khen ngợi.
Hai người cùng lúc cau mày.
“Vậy thì hai người cùng đi lấy lời khai nhé.” Chú cảnh sát lúc này cất giọng.
“Không phải, bọn tôi không...” Chữ “quen biết” còn chưa kịp thốt ra,
Chú cảnh sát đã nghiêm mặt:
“Nhân chứng cũng phải lấy lời khai.”
“Không sao đâu, hai đứa đi đi, đống đồ ăn dưới đất để bác dọn cho.” Bác Trương gật đầu với Thẩm Hựu.
Cuối cùng, hai người cùng ngồi xe cảnh sát, lặng lẽ ngồi ở băng ghế sau, một người thì không vui, người kia thì suốt đường cứ dò xét và đề phòng.
Tới đồn, tên cầm dao bắt đầu yếu ớt la hét:
“Ban đầu tôi nấp ngoài cửa tiệm cô ta, định đợi cô ta về thì ra tay, vào trong khống chế rồi kiếm chút đồ có giá.”
“Tôi không quen biết cô ta! Tôi từng sống ở gần đây, làm việc vặt kiếm sống. Tại sao tôi lại phải sống khổ như vậy?! Tiền nhà không trả nổi, tiền chữa bệnh cũng không có, còn bọn họ lại sống sung sướng thế. Tôi không cam lòng!”
Nghe đến đây, Thẩm Hựu cạn lời, đập bàn một cái:
“Sướng cái gì mà sướng?! Bố mẹ tôi bị họ hàng lừa đứng ra bảo lãnh, người kia ôm tiền bỏ trốn. Giờ nhà tôi vẫn còn đang gánh nợ đấy! Tôi biết tìm ai mà đòi công lý?”
Tên kia nghe xong thì sững người, giọng điệu đang đầy căm phẫn cũng yếu hẳn đi.
Thẩm Hựu đương nhiên không phải rảnh rỗi kể khổ, mà là cố tình nói ra để giảm khả năng bị bám theo về sau.
“Tôi đến tìm Thẩm Hựu, đi lạc ở khu này một lúc lâu mới tìm được tiệm của cô ấy. Không ngờ lại gặp vụ cướp, tiện tay ra tay giúp đỡ.”
“Cô ấy nói không quen tôi? Ừ, đúng là chúng tôi không quen thật.”
Cảnh sát ghi lời khai nhìn chàng trai trẻ ngồi đối diện, có phần cạn lời.
Nếu không phải đã xác minh danh tính, biết người này sở hữu tài sản khổng lồ, hoàn toàn không có lý do gì để đồng lõa gây án, thì việc anh ta xuất hiện ở đó thực sự rất đáng nghi.
“Ghi lời khai xong rồi, hai người có thể về.”
Thẩm Hựu vẫn chưa yên tâm, khẽ hỏi:
“Người kia sau khi ra ngoài... liệu có quay lại tìm tôi không?”
“Cướp có vũ khí là trọng tội. Cô sống một mình thì nên có thêm biện pháp phòng vệ ở nhà.”
Nói xong, chú cảnh sát còn khen cô cảnh giác tốt, lần này xử lý tình huống rất thành công.
Ra khỏi đồn, Thẩm Hựu và Ôn Chấp cùng đứng ở ven đường trước đồn cảnh sát.
Cô nhìn về phía tiệm lạnh bán đậu hũ,
“Hay là đi ăn chút gì đi, tôi mời.”
Cô vẫn muốn hỏi rõ mục đích của người này.
“Nơi ồn ào thế, không ăn.”
Anh ta khoanh tay trước ngực, có phần kiêu ngạo.
Mười phút sau, ở chiếc bàn kê ngoài tiệm lạnh, trước mặt Ôn Chấp đã trống không hai cái bát.
Thẩm Hựu nhìn quanh một vòng, thấy không ai để ý, mới nhỏ giọng hỏi:
“Anh đến tìm tôi là vì chuyện gì?”
Không phải đến để cướp cửa tiệm của cô đấy chứ?
Nếu thật vậy thì đừng hòng!
“Cô chắc muốn nói chuyện này ở đây?”
Anh ta ăn rất nhanh, nhưng động tác lại tao nhã.
Thẩm Hựu khẽ cười:
“Lúc anh nói trước mặt tên cướp, hình như hắn chẳng nghe thấy gì cả.”
Ôn Chấp đặt thìa xuống:
“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là muốn xem một cửa tiệm có thể kết nối giữa các thế giới, thật sự khiến tôi rất bất ngờ.”
“Tôi từng sửa chữa quy tắc của Đại Tề, nhưng cửa tiệm của cô lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.”
--------------
💌Lời editor:
Chuyên mục hóng drama: Đoán xem ai mới thật sự là nam chính? Đặt cược ngay từ bây giờ trước khi bị cẩu lương úp sọt nha 😎
Mình vừa đọc vừa dịch mà vẫn mù đường như thường, không biết ai mới là chồng tương lai đâu á~