Làm xong hết thủ tục, còn phải cầm giấy chứng nhận quyên tặng chụp tấm ảnh kỷ niệm.
Không vội về ngay, dưới lời mời nhiệt tình của viện trưởng, Thẩm Hựu cùng mọi người đến nhà ăn của bảo tàng ăn một bữa.
Phải nói, đồ ăn ở đây ngon thật, ngon hơn suất cơm công ty cô từng ăn nhiều.
Nếu hồi đó đi làm mà được ăn ngon thế này, có khi oán khí của cô cũng vơi đi phân nửa.
Nhân cơ hội này, Thẩm Hựu hỏi viện trưởng và giáo sư Đồ vài vấn đề chuyên môn.
Trước đây cô toàn tra cứu trên giấy tờ, bây giờ được tận mắt nhìn cổ vật, lại còn trò chuyện với những bậc tiền bối hàng đầu trong ngành, quả là cơ hội quý hiếm.
Sau này thu mua đồ cho tiệm cũng tự tin hơn nhiều.
Mà trong mắt viện trưởng và Đồ Quảng Tùng, một cô gái vừa thừa kế gia sản liền đem quốc bảo đến quyên tặng, thì thiện cảm tất nhiên là cao vút, đương nhiên sẵn lòng chỉ dạy.
Buổi chiều, hai người còn đích thân dẫn Thẩm Hựu đi tham quan khu vực chưa mở cửa cho công chúng. Trò chuyện mấy lần, xưng hô giữa đôi bên cũng thân thiết hẳn lên.
“Đây là nhóm cổ vật được khai quật khẩn cấp vài tháng trước, đáng tiếc nhất là một đôi bình sứ quý bị vỡ mất một cái, giờ chúng tôi đang phục chế lại.” Viện trưởng tiếc nuối thở dài.
Đồ vật thành cặp thành bộ thì giá trị rất cao, lại càng hiếm. Nói Thẩm Hựu bây giờ là thượng khách của bảo tàng cũng không quá lời.
“Máy ảnh xong rồi, cô Thẩm đứng vào giữa đi, đúng, cầm giấy chứng nhận lên.”
Cậu thanh niên cầm máy ảnh chuyên nghiệp điều chỉnh bố cục, muốn chụp chung cả người và bộ gốm sứ.
Bên trái Thẩm Hựu là phó viện trưởng, bên phải là viện trưởng, còn có thêm hai vị giáo sư – một nam một nữ – đứng hai bên, vị trí trung tâm của cô thật sự “ngon lành”.
Nếu là ở nhà, cha mẹ cô kiểu gì cũng khoe ngay với hàng xóm và họ hàng, chưa đầy nửa ngày là cả khu phố đều biết.
Xử lý xong mọi việc, cũng đến lúc phải rời đi. Trước khi ra về, bảo tàng còn tặng Thẩm Hựu một món quà lưu niệm.
Nói rằng đây là quà tặng di sản phi vật thể, không giống với hàng bán ở cửa hàng văn hoá.
Thẩm Hựu mở ra xem thì thấy là một đóa hoa nhung thủ công và một chiếc vòng tay làm từ kỹ thuật vàng dát bạc truyền thống. Ngay cả túi đựng vòng cũng là thổ cẩm Thục nổi tiếng.
Đều là bản phục chế theo tỉ lệ 1:1 từ hiện vật trong bảo tàng, “sản phẩm tuyển chọn bởi tổ tiên”. Khác biệt duy nhất là bản gốc thì dùng vàng thật.
Món quà này khiến Thẩm Hựu thật lòng yêu thích.
“Cô Thẩm lát nữa về bằng gì? Hay vẫn để Gia Ngôn đưa cô về nhé?” Viện trưởng cười nói, “Hai người trẻ tuổi có thể trao đổi thêm.”
“Không cần đâu ạ, tôi tự lái xe đến.” Thẩm Hựu đáp.
Ăn uống đủ đầy, lại còn được quà, cô thậm chí có cảm giác: đem đồ đi quyên thật đáng giá!
“Vậy tôi tiễn cô ra ngoài.” Từ Gia Ngôn nghiêng người mở đường.
Chào tạm biệt viện trưởng và mọi người xong, Thẩm Hựu cầm chiếc túi vải in logo của bảo tàng, bước lên thang cuốn.
“Chúng ta kết bạn WeChat đi, lát nữa tôi gửi ảnh cho cô. Đợi khi nào xác định thời gian triển lãm bộ sứ kia lần đầu tiên, cũng tiện báo cho cô biết.” Từ Gia Ngôn lấy điện thoại ra.
“Được thôi.”
Thẩm Hựu quét mã QR mà hoàn toàn không để ý, bên phía quầy lễ tân, mọi người đều đang nhìn theo bóng lưng cô đi cùng Từ Gia Ngôn.
“Tiểu Từ là gương mặt đại diện của viện mình đấy, vừa đẹp trai vừa học giỏi. Cô gái kia là ai thế?”
“Cô Thẩm đấy, vừa quyên tặng một bộ sứ Nhữ Diêu! Chính viện trưởng đích thân tiếp đón đấy. Thấy quà tặng chưa? Trước đây còn phải đặt riêng từ nghệ nhân di sản để tặng đoàn khách quốc tế kìa.”
“Trẻ thế mà trong tay đã có cổ vật quý vậy? Rốt cuộc xuất thân thế nào?”
“Lúc nãy ở quầy tiếp tân có nói là di sản của người thân để lại.”
“!!!”
Ghen tị quá đi mất…
Từ Gia Ngôn đưa Thẩm Hựu ra đến chỗ đậu xe, vừa thấy chiếc ô tô điện màu xanh nhạt bên cạnh cô, anh thoáng ngẩn người.
Đi xe này đến quyên tặng gốm sứ Nhữ Diêu, nếu tin này mà lan ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu người ngạc nhiên. Có khi giá trị của chiếc xe này cũng tăng theo.
Nghĩ đến đây, Từ Gia Ngôn không khỏi bật cười.
Thẩm Hựu vẫy tay, lên xe, đóng cửa lại rồi lái về phía lối ra phía trước.
Nghĩ đã ra ngoài rồi, cô tiện đường ghé trung tâm thương mại mua ít đồ. Dù sao thì kiếm tiền nếu không để tiêu, thì còn có ý nghĩa gì?
Đến khu mua sắm giữa trung tâm thành phố, Thẩm Hựu mua cho bố mẹ hai chiếc áo thu mới, định để dịp Trung thu mang về tặng.
Cất đồ vào cốp xe xong, cô lại đi dạo quầy mỹ phẩm cao cấp. Cầm nhiều đồ quá vừa mỏi tay vừa ảnh hưởng đến việc uống trà sữa.
Từ sau khi tốt nghiệp đi làm đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được thảnh thơi đi dạo phố ăn uống như vậy.
Cảm giác thứ gì thích cũng có thể mua, thật là tuyệt.
Khi đang chọn màu son, bỗng có người gọi tên cô.
“Thẩm Hựu, trùng hợp thật đấy.”
“Là cậu à.” Thẩm Hựu nét mặt bình thản.
Trước mặt là một cô gái cười nhưng mắt lại chẳng có tí thân thiện nào – Ngô Tranh Vân, bạn cùng phòng đại học khác chuyên ngành với cô.
Khác với những phòng ký túc xá khác, phòng của họ nổi tiếng với việc… ai cũng không ưa ai.
Chủ yếu là giữa cô và Ngô Tranh Vân không có mâu thuẫn to lớn gì, nhưng chuyện vặt vãnh trong cuộc sống thì chẳng ngừng.
Lúc trước, nửa đêm Ngô Tranh Vân gọi điện thoại chơi game với bạn trai, chẳng hề để tâm đến người khác đang ngủ.
Tính Thẩm Hựu nóng, chẳng thể nhịn nổi.
Cô bật dậy, mắng một trận rõ ràng rành mạch, còn chốt một câu: “Chơi thì dở mà còn ham, nửa đêm không tích đức thì định tích gì?”
Kết quả là cả hai bị đồng đội ở đầu dây bên kia vốn đã chịu hết nổi mắng thêm một trận, cuối cùng ê mặt thoát game.
Ngô Tranh Vân cũng trả đũa ngay, vào đêm trước kỳ thi của Thẩm Hựu, lại cố tình làm ồn.
Đến lượt cô ta thi, thì lại ngang nhiên yêu cầu cả phòng không được gây tiếng động để cô ta nghỉ ngơi.
Kết quả là Thẩm Hựu thi điểm cao vượt trội, còn cô ta thì trượt môn.
Giao chiến mấy lần như vậy, bảo hòa thuận nổi mới là lạ.
“Dạo này cậu sao rồi? Làm việc ở đâu thế?” Ngô Tranh Vân khoác tay bạn trai, ánh mắt nhìn Thẩm Hựu đầy dò xét.
Cái túi nhìn qua chắc cũng chỉ vài chục tệ, quần áo mặc trên người cũng chẳng phải hàng hiệu gì.
Bảo sao chọn mỗi thỏi son thôi mà ngắm nghía mãi, mấy trăm tệ lận, chắc là khó khăn lắm mới dám mua một cây, không nhìn kỹ mới lạ.
“Đầu năm nghe nói nhà cậu gặp chút chuyện, bố mẹ cậu bảo lãnh cho người khác, kết quả người ta bỏ trốn, nên bị ngân hàng truy trách nhiệm đúng không? Vì vậy mới bỏ thi cao học à? Giờ ổn rồi chứ?”
Giọng điệu của Ngô Tranh Vân nghe thì như hỏi han xã giao, nhưng vẫn giống hệt như trước kia, khiến người ta nghe chẳng thấy thoải mái chút nào.
Thẩm Hựu chỉ cười nhạt không để tâm, “Cũng tạm, tớ không đi làm, vừa nghỉ việc cách đây không lâu.”
Ngô Tranh Vân nghe vậy thì cười thầm trong bụng chắc là thực tập không qua được, giờ thất nghiệp, ngại nên không muốn nói thật thôi.
“Màu cậu chọn nhìn cũng đẹp đấy.” Ngô Tranh Vân vừa nói vừa quay sang bạn trai, cười ngọt ngào, “Em muốn mua thêm một thỏi son nữa~”
Bạn trai cô ta gật đầu: “Em chọn là được.”
Ngô Tranh Vân vui vẻ bảo nhân viên lấy thêm một cây, thấy vậy, nhân viên bán hàng cũng nhiệt tình hơn hẳn, mỉm cười hỏi có muốn thử sản phẩm mới không.
Cô ta vừa gật đầu chọn son, vừa quay lại nói với Thẩm Hựu:
“Đây là bạn trai tớ, Trần Hạo, làm ở công ty nước ngoài đấy.”
Nói rồi, ánh mắt cô ta dừng lại ở chiếc vòng tay hoa văn chỉ vàng trên tay Thẩm Hựu, khựng lại một chút:
“Bạn trai tặng hả? Vàng thật à?”
“Chỉ là bạc mạ vàng thôi, tớ không có bạn trai.” Thẩm Hựu đáp.
Thì ra chỉ là bạc mạ, Ngô Tranh Vân khẽ cười khẩy, vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt:
“Không phải bạn trai tặng thì còn đỡ, chứ mấy anh tặng vòng bạc mạ vàng vài trăm tệ mà làm như vàng thật thì không xài được đâu. Cái túi này của tớ là Trần Hạo tặng sinh nhật, hơn bảy ngàn đấy.”
“À mà này, nếu cậu tìm việc khó quá thì bảo Trần Hạo giới thiệu cho nhé? Công ty anh ấy đang tuyển nhân viên văn phòng, thử việc một tháng cũng được ba nghìn đấy.”
-------------
💌 Lời editor:
Mọi người thả tym + đánh giá giúp mình có thêm động lực ra chương mới nhanh nha~