21.
Lương Tẫn Từ cũng sống một mình.
Chuông cửa vang lên nhanh hơn anh tưởng.
Lúc anh nhìn qua mắt mèo thấy người đến, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Nhưng lúc mở cửa, sắc mặt lại trở về bình thường.
“Lại gặp rồi.”
Lần trước gặp là lúc sáu giờ sáng. Thiếu niên đứng không thẳng, ánh mắt lạnh nhạt, nghịch chiếc bật lửa trong tay, lửa chập chờn nhảy múa dưới cằm cậu.
“Bác sĩ Lương chuyên môn là chữa bệnh, còn kiêm luôn nghề làm tiểu tam sao?”
Lương Tẫn Từ không tức giận, ngược lại còn bật cười, môi cong cong: “Sao cậu biết người dư thừa không phải là chính mình?”
Không khí trở nên cứng ngắc.
Thiếu niên chậm rãi sờ lên cổ mình. Ánh mắt giễu cợt: “Nhưng hình như anh ấy chẳng nhớ gì về anh cả.”
Người đàn ông nheo mắt, ánh nhìn lạnh xuống.
Bảy tiếng trước, Kỷ Tây Thành vẫn luôn đứng đợi dưới lầu. Lúc đèn xe lướt qua, cậu liếc mắt liền thấy được người ngồi trong xe, thấy Lương Tẫn Từ tháo dây an toàn, cởi áo khoác khoác lên người Giang Nhập Niên. Còn thấy Lương Tẫn Từ cúi đầu, hôn lên người ngồi ghế phụ.
Thiếu niên bình tĩnh hơn bản thân tưởng, ánh mắt lãnh đạm, nhìn trọn cảnh tượng kia.
Cậu muốn làm gì đó, nhưng không thể để anh trai nhìn thấy.
Trong mắt anh, cậu là một đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa.
Anh không yêu cậu, chỉ là thương hại mà thôi. Vậy nên cậu phải tiếp tục diễn, không được để lộ.
Tên đàn ông lái xe trong tình trạng say rượu, bật tàn thuốc trúng một cụ già, Kỷ Tây Thành trong lòng lại thấy phấn khích. Cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận.
“Kỷ Tây Thành.”
“Bỏ qua cho cậu ấy đi.” Đó là câu cuối cùng Lương Tẫn Từ nói.
Thiếu niên lạnh nhạt nhìn anh: “Có thể sao?”
22.
Thứ Hai, bệnh nhân không nhiều, người trong khoa rủ nhau tan làm đi ăn.
“Bác sĩ Giang, tôi đi nhờ xe cậu được không?” Bác sĩ Từ ở khoa hậu môn – trực tràng cũng đi cùng.
Lương tháng của anh không thấp, nhưng gần như đổ hết vào việc dưỡng da. Cũng may, số tiền ấy không uổng phí. Dù đã ba mươi tuổi, trông vẫn như mới đôi mươi, nghe nói đàn ông theo đuổi anh đều cam tâm tình nguyện bị "đào mỏ".
Tôi gật đầu: “Được.”
Sau đó gửi tin cho Kỷ Tây Thành: “Tối nay tôi không ăn cơm nữa.”
Kỷ Tây Thành gửi một tấm ảnh bàn ăn, toàn là món cậu làm. Kèm theo là tấm hình ngón tay dán băng cá nhân.
“Cắt tay đau quá.”
Tôi chuyển khoản tiền bồi thường tai nạn lao động.
Cậu không nhận.
“Anh nghĩ em cần tiền chắc?”
“Thôi kệ, anh cứ đi chơi đi.”
Đúng là có bệnh.
Lúc có người mời rượu, bác sĩ Từ nói đỡ: “Nhập Niên lát nữa còn lái xe đấy.”
Vì vậy, tôi trở thành người duy nhất tỉnh táo trong bữa tiệc. Dĩ nhiên, cũng không hẳn là nhàn rỗi.
Một đám người uống đến bất tỉnh nhân sự, tôi thành tài xế tạm thời.
Lương Tẫn Từ đột ngột đi công tác từ hôm qua, bao giờ về còn chưa biết.
Lúc Kỷ Tây Thành gọi tới, tôi đang đưa người cuối cùng về.
Thiếu niên nhắc nhở bằng giọng dửng dưng: “Đã mười hai giờ rồi.”
Tôi đáp biết rồi.
Sau đó đẩy người ngồi ghế phụ: “Bác sĩ Từ...”
À không được, mười phút trước, bác sĩ Từ uống say, nhào lên người tôi, bắt tôi gọi tên anh ta. Tôi không gọi, anh ta liền khóc.
“Từ Trì, đến nhà anh rồi.”
Đầu dây bên kia, giọng người kia đầy bất mãn: “Anh ta là ai?”
Đứng từ góc độ nhà tài trợ, tôi thấy Kỷ Tây Thành quản hơi rộng rồi.
“Tên đó liên quan gì đến em.”
Thiếu niên hỏi ngược lại: “Vậy có liên quan đến anh?”
Cậu đang vô lý gây sự gì đây.
Giọng Kỷ Tây Thành trở nên lạnh lẽo: “Giang Nhập Niên, anh cũng đối xử với người khác như vậy sao?”
Tôi mới chợt hiểu cậu muốn nói gì.
“Không.”
“Cậu là người đầu tiên tôi bao dưỡng.”
Thiếu niên lặng thinh, không nói gì nữa.
Tôi định cúp máy, hỏi cậu còn nghe không.
“Còn.”
Tâm trạng cậu hình như lại khá lên, giọng mang theo vẻ hào hứng: “Em đợi anh về nhà.”
23.
Một giờ sáng, tôi mới đậu xe xong.
Không lên nhà ngay.
Bãi đỗ xe tầng hầm của khu cao cấp sáng đèn suốt hai mươi bốn giờ, nên tôi nhìn thấy Kỷ Tây Thành ôm Vạn Tuế ngay từ cái liếc đầu tiên.
Cậu mặc đồ ngủ trắng, dáng người cao ráo, tóc không chải chuốt, hơi xoăn tự nhiên, khuôn mặt sắc nét và xinh đẹp.
Một thiếu niên thật sự xinh đẹp.
Cậu giơ cao Vạn Tuế: “Chào mừng anh về nhà.”
Cổ áo đồ ngủ hơi rộng, để lộ vật nhỏ buộc dây đỏ treo trước ngực. Tôi nhìn mấy giây, rồi dời mắt đi, đút chìa khóa xe vào túi, bước tới.
Giọng nói tùy ý: “Cậu mặc đồ sáng màu trông rất đẹp.”
Mặc màu tối trông lại như một tên xấu xa.
Vừa vào thang máy, Vạn Tuế liền được thả ra tự chạy loanh quanh.
Tôi không đề phòng, bị người kia đẩy vào vách thang máy.
Thiếu niên áp sát.
“Anh, trên người anh thơm quá.”
Tôi cúi đầu ngửi, có vẻ là mùi nước hoa còn sót lại từ người Từ Trì. Lúc nãy anh ta say, tôi không yên tâm để anh ta tự lên lầu nên đã dìu lên.
Tôi giải thích đơn giản: “Không phải mùi của anh.”
Kỷ Tây Thành cúi đầu, khẽ cắn môi tôi.
“Em biết.”
“Nhưng… em bị dị ứng với nước hoa.”
Lúc này tôi mới phát hiện, trên xương quai xanh cậu đã nổi mấy nốt đỏ.
Tôi đẩy cậu ra.
“Đừng hôn nữa, lát nữa anh về sẽ tắm.”
Tay thiếu niên vẫn ôm chặt eo tôi, không nhúc nhích, nhẹ giọng dỗ:
“…Hay để em hôn thêm lần nữa, hoặc lát nữa để em tắm cho anh.”
Tôi… Tên nhóc này đúng là… lưu manh quá.
Tôi nghiêm mặt: “Không phải cậu tính phí sao?”
Tối qua hôn có một tiếng mà tốn hết mười vạn. Người khác là chim hoàng yến, cậu ta là thú ăn vàng.
Kỷ Tây Thành hạ giọng thì thầm: “Thưởng thêm đó.”
Vậy tôi nên nói cảm ơn à?
“Tỉnh táo chút đi, Vạn Tuế đang nhìn đấy.”
Thiếu niên cúi đầu, nhìn sang: “Vạn Tuế.”
Vạn Tuế: “Meo?”
“Quay mặt đi.”
Vạn Tuế: “Meo!”
Rồi nó thật sự quay đi, chỉ là cái đuôi ve vẩy đầy bực dọc.
24.
Tôi bị Kỷ Tây Thành dùng một tay trực tiếp vác từ phòng tắm vào phòng ngủ.
“Muốn nhờ ca ca bôi thuốc giúp.”
Tôi chui tọt vào chăn, mặt nóng bừng.
“Để tôi mặc quần áo đã.”
Thiếu niên quỳ bên cuối giường, tiện tay ném bộ đồ ngủ của tôi ra ngoài phòng.
Ánh mắt quét qua lạnh nhạt: “Đi đi.”
Hắn cố ý.
...
Mấy hôm trước Vạn Tuế tha quần lót của tôi đi, hắn cũng có biểu cảm y hệt thế này.
Quả nhiên, thượng lương bất chính, hạ lương tất loạn.
Tôi vừa định ngồi dậy thì có một ánh nhìn nóng rực như thiêu đốt bám chặt không rời...
...
Nhịn không nổi nữa, tôi lại ngồi xuống: “Tắt đèn đi.”
Thiếu niên chống cằm cười, giọng nói mềm mại vô hại: “Nhưng ca ca, ta muốn nhìn mà...”
Chim hoàng yến không nghe lời thì phải làm sao?
Đánh được không?
Hình như là không đánh lại.
Cuối cùng, tôi đành quấn chăn giúp Kỷ Tây Thành bôi thuốc.
Hắn cũng nhẫn giỏi thật. Mẩn đỏ đã lan ra tận sau lưng.
Tôi không yên tâm: “Đi bệnh viện đi.”
Thiếu niên nằm úp trên đùi tôi, bàn tay hơi không an phận: “Không đi.”
“Sao lại không? Dị ứng không phải chuyện đùa, nặng có thể mất mạng đấy.”
Cảm giác ngứa ngáy trên đùi biến mất.
Hắn ngồi dậy, bất ngờ cúi xuống hôn tôi. Hờ hững nói: “Vậy thì c.h.ế.t đi.”
...
Lại là giấc mơ ấy.
Lần này tôi nghe thấy tiếng mưa như trút, thấy ánh đèn xe quét qua hắn. Nước mưa b.ắ.n tung tóe từng vòng từng vòng trên mặt đất.
Hắn gắng sức vươn tay, níu lấy ống quần thiếu niên: “Cứu tôi.”
Không nhìn rõ gương mặt đối phương, chỉ cảm giác hắn gầy guộc.
Thiếu niên chậm rãi nói: “Tôi chưa từng làm việc tốt.”
Hắn cầu khẩn: “Tôi sẽ báo đáp anh, làm trâu làm ngựa cũng được.”
Thiếu niên cười khinh. Thờ ơ nói: “Người muốn xách giày cho tôi đông vô kể, thiếu gì cậu.”
Qua một lúc lâu.
“Nhưng mà...”
Chuyện có bước ngoặt.
Thiếu niên bỗng tháo thứ được buộc bằng dây đỏ trên cổ mình xuống, tùy tiện ném vào lòng bàn tay.
“Có thêm cậu cũng được.”
“Nhớ kỹ lời cậu nói.”
“Nếu dám quên, tôi sẽ g.i.ế.c cậu.”
...
Cơn đau nhói nơi mu bàn tay khiến tôi tỉnh lại. Tầm mắt dần rõ nét, tôi nhìn thấy người trước mắt.
Kỷ Tây Thành sờ trán tôi: “Anh sốt rồi, 39 độ.”
Tôi nhìn hắn mà không nói gì. Bởi vì... tôi hình như vừa nghe thấy giọng nói y hệt trong giấc mơ.
Y tá truyền nước là người quen.
Ánh mắt cô ấy đảo qua lại giữa tôi và Kỷ Tây Thành, vẻ trêu chọc hiện rõ. Không nói gì, nhưng tôi đại khái hiểu rồi.
Chỉ một lát sau, nhóm chat nhỏ bắt đầu tag tôi điên cuồng.
“Bác sĩ Giang ơi, người đó là ai vậy? Đẹp trai quá trời!”
Người hỏi còn đính kèm một tấm ảnh chụp lén: Kỷ Tây Thành đang đỡ tôi ngồi trên giường, tay ôm eo tôi, khẽ nghiêng đầu, trán chạm trán, đang thử nhiệt độ của tôi.
Một cảnh tượng khiến người ta đỏ cả tai.
“Nếu tôi không nghe nhầm thì hình như lúc nãy cậu ấy nói mình là người nhà của bác sĩ Giang.”
“Thiếu niên này nhìn quen mắt ghê.”
“Là bệnh nhân giường 11 phòng 301, họ Kỷ đó.”
“Ồ hố~”
Chuyện tôi từng ứng trước viện phí cho Kỷ Tây Thành cũng được lý giải từ đây.
Tôi chỉ muốn giả c.h.ế.t cho xong.
Nói ra thì sẽ làm hư mấy cô gái nhỏ mất.
25.
Tôi xin nghỉ một ngày.
Phòng tư vấn tâm lý.
Giáo sư Lâm chu đáo rót cho tôi một ly nước: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Tôi mặt không cảm xúc: “Không ổn.”
“Chẳng phải cậu từng nói sẽ không bao giờ nhớ lại nữa sao?”
Giáo sư Lâm giải thích: “Lúc trước cậu chọn liệu pháp MECT, tôi đã nói rõ trước rồi, vẫn có xác suất thất bại. Khả năng sẽ xảy ra nếu cậu quay về khung cảnh quen thuộc, hoặc gặp người quan trọng.”
Tôi đã rời khỏi nơi đó nhiều năm, chưa từng quay lại.
...Vậy thì chỉ có thể là vế sau.
“Anh Kim, cậu có thể thử buông bỏ quá khứ.”
Tôi ngước mắt lên.
Kim mới là họ thật của tôi. Chỉ là sau năm mười tám tuổi, tôi đã đổi thành Giang.
Tôi tự dệt cho mình một kịch bản cuộc đời rất bình thường, sau khi trải qua mười lần liệu pháp MECT, để họ thôi miên tôi.
Thế nhưng bây giờ, trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện ký ức từ sau năm năm tuổi, nó cứ tiến dần lên, khiến tôi chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra vào năm mười tám tuổi.
Tôi rất rõ, nếu năm đó tôi có thể quyết định chọn quên, thì có nghĩa ký ức đó là điều tôi tuyệt đối không muốn giữ lại.
Nó không nên bị tôi nhớ ra.
Tôi hẹn lịch trị liệu tiếp theo với giáo sư Lâm.
Giáo sư thở dài.
“Vậy thì đặt lịch vào tháng sau nhé.”
“Nhưng để tránh tình trạng này tái diễn, anh Kim, cậu cần phải đưa ra lựa chọn.”
“Ví dụ như, từ bỏ một vài người.”
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng tư vấn. Lúc cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay giữ chặt lấy, một người đàn ông mặc âu phục bước vào.
Giáo sư Lâm đứng dậy: “Ngài Lương."