26.
Tin xấu.
Xe của tôi quệt vào một chiếc Bentley. Vết xước... to đùng.
Tin tốt, là người quen.
Còn cứu được.
“Bác sĩ Lương?”
Người đàn ông mỉm cười.
Tôi phản ứng lại ngay, gọi tên anh ta: “Lương Tẫn Từ.”
Không mặc áo blouse trắng, anh ấy trông càng thu hút hơn... vest chỉnh tề, vóc dáng cao ráo như ngọc, đúng chuẩn công tử nho nhã.
“Có bị thương không?” Người đàn ông chẳng thèm nhìn chiếc xe bị tôi cạ xước.
Tôi lắc đầu.
Chưa đến mức đó.
“Tôi qua đây làm chút việc, còn chưa ăn gì, cậu...”
Tôi nhanh miệng chen vào: “Để tôi mời anh!”
Anh không bắt tôi bồi thường, tôi không biểu đạt gì thì thấy rất áy náy.
Tôi không rành khu vực Kinh Châu, Lương Tẫn Từ là người ở đây, tạm thời làm hướng dẫn viên, kể cho tôi nghe vài chuyện thú vị của nơi này.
Lúc chờ đèn đỏ, tôi bị một tiệm bánh thu hút ánh nhìn. Trước cửa treo đầy bảng điều ước, cũ mới lẫn lộn, nhìn qua đã thấy có tuổi đời mấy năm.
Lương Tẫn Từ giãn nét mặt, giọng nói chậm rãi ôn hòa: “Trước đây tôi có một người bạn rất thân, thích đồ ngọt, đặc biệt mê bánh ở tiệm này.”
“Bảng điều ước kia là cậu ấy để lại nhiều nhất.”
“Sau này, vào sinh nhật mười tám tuổi của mình, cậu ấy đòi tôi cho một điều ước, nói muốn tất cả điều ước trên đó đều thành sự thật.”
Thật lãng mạn.
“Vậy sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
Người đàn ông thoáng thất thần. Nụ cười đượm buồn: “Sau đó nhà cậu ấy xảy ra biến cố, buông bỏ hết tất cả, chọn cách quên đi, kể cả tôi.”
Tôi sững người.
Không ngờ lại là một câu chuyện như vậy.
Đành an ủi: “Có lẽ... cậu ấy chưa quên anh đâu.”
Lương Tẫn Từ hơi ngẩn ra, quay sang nhìn tôi.
27.
Kỷ Tây Thành đã nhìn điện thoại mấy lần.
Chỉ có Thẩm Tuấn là để ý thấy. Cậu phẩy tay, cho mọi người ra ngoài hết.
Rồi cầm tách trà lên, thổi nhẹ: “Đang nghĩ tới Giang Nhập Niên à?”
Thiếu niên mím môi: “Không có.”
Cứng miệng.
Thẩm Tuấn chẳng hiểu nổi: “Đã thích rồi thì cứ nói thẳng, dù sao em cũng chẳng phải người không dám làm.”
Kỷ Tây Thành nhìn cậu ta bằng ánh mắt sâu thẳm.
Người hiểu hắn nhất chính là Thẩm Tuấn.
Những lời cậu ta nói, hắn không phải chưa từng nghĩ tới.
Hắn thích trong những đêm khuya, lúc Giang Nhập Niên ngủ say, dùng tay đo cổ tay đối phương, tính xem kích cỡ còng tay thế nào cho vừa.
Nhưng...
Thiếu niên siết chặt lòng bàn tay.
Im lặng vài giây, rồi bực bội nói: “Anh ấy sẽ không thích một người như tôi.”
Chuyên gia tình cảm Đoạn Kiến Xuyên từng đưa cho Kỷ Tây Thành một lời khuyên. Nếu quá chủ động, đối phương sẽ nhanh chóng mất đi cảm giác mới mẻ. Tình cảm mà mất đi sự tươi mới thì dù có mặt dày bám lấy cũng vô ích.
Thế là hắn diễn rất đạt. Không chủ động, không có trách nhiệm, không dịu dàng.
Diễn suốt hai năm.
Nhưng hắn cứ thấy... ca ca lại càng không thích mình nữa...
Thẩm Tuấn liếc nhìn miếng ngọc bội đã cũ nát trong tay hắn: “Cậu nói xem, có khả năng nào... khi anh ấy nhìn thấy vật này, liền nhận ra cậu?”
Kỷ Tây Thành toàn thân chấn động.
“Thiếu gia.” Vệ sĩ đến báo cáo: “Đại thiếu gia lại phát bệnh rồi, còn đ.â.m bị thương một người hầu.”
Kỷ Tây Thành sắc mặt lạnh đi, khóe môi tràn đầy chán ghét.
“Quẳng vào trại tâm thần.”
Thẩm Tuấn lại có ý kiến khác: “Chuyện cậu là con nuôi kế thừa sản nghiệp vốn đã gây tranh cãi lớn bên ngoài.”
“Nếu chuyện này không diễn cho khéo, sau này có thể sẽ gây rắc rối, chẳng hạn... người ta nói cậu ngay cả một đứa em trai cũng không dung nổi.”
Thiếu niên ánh mắt khinh thường, nhiều hơn là chán ghét.
“Tôi với Kỷ Nam Chi chẳng phải anh em gì hết.”
28.
Thứ Sáu, số bệnh nhân trong bệnh viện tăng vọt. Đặc biệt là khoa nam tầng ba.
“Bác sĩ, tôi không hiểu vì sao với mấy cô gái khác thì chẳng có cảm giác, nhưng mà... vừa nhìn thấy cậu thì...”
Tôi dừng gõ máy tính: “Thưa anh, tôi là nam.”
Người đàn ông không những không ngạc nhiên, mà trong mắt còn hiện lên vài phần kinh diễm. Vừa xoa cằm vừa nói: “Tôi không ngại đâu, tuy chưa từng thử đàn ông, nhưng mà... cậu thật sự khiến tôi rung động đấy, tan ca đi ăn một bữa nhé?”
“Thưa anh, bệnh của anh nên đi kiểm tra chi tiết thêm.” Tôi đưa phiếu chẩn đoán vừa in cho anh ta.
Người này chính là kẻ bị tai nạn nhẹ vì say xỉn mấy hôm trước, lúc đó tôi trực và là người băng bó cho hắn.
Không ngờ lại bị bám theo.
Người đàn ông nhận lấy tờ giấy, chẳng buồn xem, cứ gấp lại cầm chơi, cười cợt nhàng, tiện tay ném chìa khóa xe Porsche lên bàn: “Bao nhiêu tiền? Nói đi, gia đây không thiếu tiền.”
Tôi sa sầm mặt: “Nếu anh còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Hắn chẳng sợ chút nào. Chỉ vào mình: “Biết tôi là ai không? Phó viện trưởng Lý là anh tôi đấy.”
Chả trách lại có cái kiểu ghê tởm thế này.
Tôi rút điện thoại ra.
Người đàn ông mất kiên nhẫn, túm lấy tay tôi, mặt mũi hầm hầm: “Là tôi cho cậu mặt mũi đấy biết không?”
Cửa bị gõ.
Tôi còn chưa kịp nói gì, người bên ngoài đã chủ động đẩy cửa bước vào.
“Bác sĩ Giang.”
Người tới rất trẻ, nhìn tầm chưa đến hai mươi, đội mũ, đeo khẩu trang che kín mặt. Da trắng, đuôi mắt có nét cười, tai trái đeo máy trợ thính mới tinh, cổ còn vết thương chưa cắt chỉ, mang theo vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa áp chế.
Mặc bộ đồ thể thao phổ biến nhất, vậy mà dáng người khiến mọi thứ trông sang hẳn.
Các y tá và bệnh nhân đi ngang đều liếc nhìn đầy tò mò.
“Trong bãi xe có một chiếc xe không biết của ai bị cháy, bảo vệ bảo tôi đến báo anh ra dời xe.”
Tên Lý tiên sinh hống hách khi nãy lập tức buông tay tôi.
“Anh bạn, cậu có thấy xe màu gì bị cháy không?”
“Porsche đỏ.”
“Vãi!” Là xế yêu của hắn.
...
Kỷ Tây Thành khóa cửa lại.
Đã tới giờ nghỉ trưa từ lâu.
“Đói chưa?” Hắn đến đưa cơm.
Ba món một canh, đều hợp khẩu vị tôi.
“Không cần phiền vậy đâu.” Tôi cởi áo blouse, rửa tay sạch sẽ.
Kỷ Tây Thành đưa đũa, tự mình kéo ghế ngồi xuống: "Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận.”
Bổn phận của hắn chính là cùng tôi ăn cơm, làm một người bạn ăn trưa đạt chuẩn.
Tôi không kén ăn, có gì ăn nấy.
Kỷ Tây Thành thích nấu ăn, món mỗi ngày không hề lặp.
Tôi ăn cơm hay thích vừa xem video vừa ăn, thành ra tốc độ chậm.
Ngồi một lát.
Kỷ Tây Thành thu điện thoại lại, nhẹ gõ lên mặt bàn: “Tôi ra ngoài nghe cuộc điện thoại.”
29.
Tầng hầm B1 của bãi đỗ xe, làm gì có vụ cháy.
Lúc này Lý Chiếu mới nhận ra mình bị chơi xỏ. Hắn ta không nỡ đá chiếc xe yêu quý của mình, nên trút giận lên một chiếc Audi trông chẳng có gì nổi bật bên cạnh.
Vừa đá vừa gọi điện thoại:
"Em mặc kệ, anh à, bác sĩ đó dù thế nào em cũng phải có được."
"Nếu anh không chịu giúp, thì em sẽ tố cáo chuyện anh làm sau lưng."
Vì một người đàn ông mà không tiếc hi sinh tình thân.
Phó viện trưởng Lý tức đến đau đầu: "Hồi đó ba đã cảnh cáo mày rồi, mày có thể chơi bời, nhưng không được động đến người trong bệnh viện của tao. Một thằng Giang Nhập Niên thôi, bên ngoài thiếu gì đứa ngoan ngoãn hơn nó?"
"Thích đàn ông, không thấy ghê à?"
Lý Chiếu l.i.ế.m môi, ánh mắt lấp lánh đầy kích động: "Anh không hiểu đâu."
"Phụ nữ thế nào em cũng từng ngủ qua rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người đàn ông mà em thèm muốn đến thế. Nếu bỏ qua thì tiếc quá, anh cũng nên thử một lần đi."
Phó viện trưởng Lý nghe không nổi nữa, chỉ nhắc hắn đừng tự chuốc họa vào thân.
Lý Chiếu thì chẳng coi là gì.
Một bác sĩ nam khoa tép riu, muốn thăng chức còn phải nhờ người nhà như hắn. Dù có gây rắc rối, hắn cũng không sợ, cùng lắm là tốn thêm ít tiền để dàn xếp.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, dụ dỗ không xong thì cưỡng ép.
Giang Nhập Niên muốn chơi trò muốn bắt phải thả, hắn thì không có kiên nhẫn như thế.
Ngâm nga một khúc hát, đang định đi thang máy. Đột nhiên, phía sau sáng lóa đèn xe, chói đến mức không mở nổi mắt. Chiếc Audi bị hắn đá khi nãy chẳng biết từ khi nào đã đỗ giữa đường.
Đèn pha bật sáng chói, khiến hắn phải giơ tay che mắt: "Ai đấy? Không có đạo đức à?"
Bên trong xe tối om, không nhìn rõ người ngồi trong cabin.
Chân ga bị đạp mạnh. Bánh xe nghiến chặt xuống mặt đất, phát ra tiếng rít chói tai.
Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Một luồng sáng lướt qua, chiếu rõ gương mặt người ngồi trong xe... dáng vẻ yêu nghiệt, nhìn một lần là không quên.
Bãi đỗ xe vang lên tiếng hét thảm thiết trước khi chết.
Chẳng bao lâu sau... Kẻ gây án giẫm lên vũng m.á.u bước đến, bóng dáng bị kéo dài dưới ánh đèn.
Cậu thiếu niên đút tay túi quần, dáng đi lười biếng. Đôi mắt một mí, có lẽ do lớn lên trong môi trường đặc biệt nên khi không cười luôn tạo cảm giác áp lực đáng sợ. Làn da trắng đến chói mắt, sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, như điểm xuyết, quyến rũ quá mức.
Cậu nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh: "Thèm muốn bạn trai người khác như vậy, thật là vô lễ, nhà anh không dạy à?"
"Hay là... anh vốn không có nhà?"
Lý Chiếu nằm ngửa trên mặt đất, mặt mày hoảng loạn. Chiếc điện thoại đã bị bánh xe cán nát. Cả mặt đầy máu, hắn cố mở mắt, muốn nhìn rõ hơn.
Bóng đèn huỳnh quang trên đầu bị người đứng chắn.
Hắn chưa từng thấy người này. Nhưng lại nghe quen giọng.
Chính là giọng nói khi nãy.
Tờ đơn chẩn đoán được nhặt lên.
Dòng cuối cùng viết: Không cứu được, kiến nghị cắt bỏ.
Thiếu niên khẽ cười. Ngón tay buông nhẹ, tờ giấy chẩn đoán rơi đúng vào người Lý Chiếu, ngay chỗ đó. :))))
30.
Tôi vừa ăn xong, rửa tay sạch sẽ.
Cửa bị đẩy ra.
"Làm ơn, bác sĩ Giang, bãi đỗ xe có cháy." Là bác sĩ Từ Trì ở khoa hậu môn trực tràng, một người nhiệt tình tốt bụng.
Anh ta đến nhắc tôi đi dời xe.
Tôi khựng lại.
Tưởng lúc nãy Kỷ Tây Thành nói đùa, không ngờ là thật.
Kỷ Tây Thành gửi tin: "Không cần xuống."
Tôi mới phát hiện chìa khóa xe trên bàn đã biến mất.
Giờ không bận, Từ Trì cũng nán lại buôn chuyện. Anh ta khoanh tay, cố giấu vẻ phấn khích: "Bác sĩ Giang, bạn trai anh lại mang cơm đến rồi à?"
Dạo gần đây Kỷ Tây Thành hay đến bệnh viện. Có lần vì khuôn mặt đẹp trai quá mà bị nhầm là minh tinh, còn có cả paparazzi lén quay phim.
Để tránh rắc rối, tôi bảo cậu ấy lúc nào cũng đeo khẩu trang.
Dần dà, về chuyện "bạn trai bác sĩ Giang ở tầng 3 khoa nam khoa" bắt đầu có nhiều phiên bản lời đồn.
Có người nói tôi bị Kỷ Tây Thành cưỡng ép tình cảm. Có người nói tôi và cậu ấy yêu nhau không được gia đình chấp thuận nên bỏ trốn.
Dĩ nhiên, cũng có lời đồn gần với sự thật hơn: "Không chừng là được bao nuôi đấy. Hôm đó tôi nghe thiếu niên kia nói muốn lái xe của bác sĩ Giang đi đón bạn. Nghe nói hiện tại còn đang ở nhờ nhà bác sĩ Giang."
Không xe không nhà, còn trẻ, lại không dám gặp người lạ.
Tin đồn ngày càng giống thật.
Từ Trì vội giải thích mình không phải đến buôn chuyện, chỉ muốn giúp bác sĩ Giang đính chính tin đồn.
"À, chuyện là..." Anh ta định mở lời.
Thì bạn trai bác sĩ Giang tới rồi.
Anh ta chỉ từng thấy từ xa, chỉ nhìn vóc dáng thôi cũng biết... nếu đúng là trai bao thật, chắc giá không rẻ. Lương một tháng của bác sĩ Giang chắc cũng không đủ.
"Tôi về trước." Kỷ Tây Thành đến trả chìa khóa.
Cậu ấy hoàn toàn lờ đi ánh mắt phấn khích, tò mò của Từ Trì.
Sau khi Kỷ Tây Thành rời đi.
"Giang Nhập Niên."
"Hửm?"
"Nghe nói cậu với bạn trai là quan hệ bao nuôi?"
Tôi phản ứng bình thản, gật đầu.
"Ừ đó." Thái độ thẳng thắn không chút giấu giếm.
Biểu cảm của Từ Trì có thể dùng từ "kinh ngạc" để hình dung. Nhưng, anh ta nghĩ lại, bây giờ đâu còn là thời phong kiến nữa. Một người bỏ sức, một người bỏ tiền, đôi bên cùng có lợi.
Anh ta thấy cách này hay đấy.
Không nhịn được hỏi: "À, cho hỏi... hai người quen nhau kiểu gì vậy?"
Anh ta cũng muốn... bao nuôi một người!
Tôi nhìn anh ta: "Không phải cậu có bạn trai rồi sao?"
Vị bác sĩ đào hoa Từ Trì xua tay: "Người tốt không bao giờ là quá nhiều."
Hả?