16.
Đây là sinh nhật thứ ba mà tôi được tổ chức cùng với Kỷ Tây Thành.
Thật khó tin.
Không ngờ lại có người ở bên tôi lâu như vậy.
Vừa thổi nến xong, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ: “Chúc mừng sinh nhật.”
Đã mấy năm rồi, số này năm nào cũng đúng giờ gửi lời chúc.
Tôi hỏi là ai, nhưng chưa từng nhận được câu trả lời.
Kỷ Tây Thành lấy một ít kem bánh bôi lên mặt tôi.
"Anh muốn quà gì vậy, anh trai?"
Trong mắt cậu thiếu niên tràn đầy khát khao mãnh liệt, như đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi đáp lại đúng như cậu mong đợi.
Nhếch môi cười: "Tôi muốn chơi chùa cậu."
Kỷ Tây Thành kéo vạt áo, tiến lại gần: "Giống như em nghĩ luôn đấy."
Không phải nói suông, chúng tôi thực sự đã ngủ chung một giường.
Bánh còn chưa ăn hết mà tôi đã không chịu nổi rồi.
Bắt đầu hối hận.
"Tối nay… chỉ làm mười lần thôi nhé?"
Cậu thiếu niên vẫn tập trung, không nghe.
"Anh trai không được lật lọng."
17.
Ba giờ sáng, tôi vừa mới ngủ được, Kỷ Tây Thành vẫn chưa buồn ngủ, đang ở phòng khách cho mèo ăn, miệng lẩm nhẩm giai điệu không rõ ràng.
Tâm trạng rất tốt, hiếm thấy.
Giữa đêm mà nhóm chat vẫn đang sôi động, vì hôm nay Tần Tranh không nhận được quà sinh nhật từ Kỷ Tây Thành.
Anh ta làm loạn trong nhóm:
"Thấy sắc quên bạn!"
"Trọng sắc khinh bạn!"
"Vô tình vô nghĩa!"
Đoạn Kiến Xuyên: "Tấu hài ghê."
Thẩm Tuấn: "Chắc muốn chết."
Kỷ Tây Thành: "Muốn gì?"
Tần Tranh khoe một bức ảnh siêu xe: "Thấy cái này xứng với tôi không?"
Kỷ Tây Thành thuộc tuýp nhiều tiền ít lời.
Chuyển một khoản tiền lớn vào tài khoản anh ta, đủ mua ba cái xe đó luôn.
Tần Tranh được voi đòi tiên, hỏi tiếp: "Xe đẹp, nhưng tôi đẹp hơn hay nó đẹp hơn?"
Cửa phòng phía sau mở ra, ánh mắt Kỷ Tây Thành ánh lên nụ cười: "Anh trai, em làm ồn đến mức anh tỉnh giấc à?"
Tôi buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, uể oải nói: "Không phải, có bệnh nhân."
Chỉ muốn ngủ thôi. Thật sự rất muốn ngủ...
Bác sĩ trực gọi, nói có một vụ tai nạn nghiêm trọng, thiếu người. Bác sĩ nào có thời gian đều được gọi tới hỗ trợ.
"Em đưa anh đi."
Tôi xua tay: "Không cần, bác sĩ Lương cũng đi, tiện đường ghé đón tôi."
Kỷ Tây Thành không nói gì, ánh mắt lạnh dần đi.
...
Tần Tranh chờ nãy giờ mới nhận được một câu: "Xe xấu, cậu còn xấu hơn."
Không đẹp thì thôi chứ! Sao lại xúc phạm người khác thế!
18.
Xong việc thì đã gần ba giờ sáng.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng.
Lương Tẫn Từ gõ cửa: "Đi ăn khuya không?"
Tôi đồng ý.
Anh ta nhắc: "Mặc áo khoác vào, bên ngoài lạnh."
Tôi ngồi dưới điều hòa, hơ tay một lúc mới ấm lên.
Lương Tẫn Từ trả menu cho phục vụ, dặn: "Đừng bỏ rau mùi và hành."
Tôi buột miệng: "Anh cũng không ăn mấy thứ đó à? Trùng hợp ghê."
Anh ta gật đầu nhẹ.
Món ăn được mang lên nhưng vẫn có rau mùi và hành. Phục vụ vội vàng xin lỗi, nói là đầu bếp làm sai, muốn thay phần mới.
Tôi nghĩ một chút, thôi bỏ đi: "Không sao."
Tự mình gắp vào bát, rồi nhặt từng chút một ra. Vì quá tập trung nên không để ý ánh mắt của người đối diện. Chẳng mấy chốc, bên cạnh tôi có một đĩa thức ăn đã được nhặt sạch.
Lương Tẫn Từ làm như không có gì: "Ăn đi."
Lên xe về nhà, tôi mới phát hiện điện thoại đã sập nguồn vì hết pin.
Thôi kệ, chắc Kỷ Tây Thành ngủ rồi.
Tôi cũng không để tâm, trò chuyện với Lương Tẫn Từ một lúc, không biết ngủ quên khi nào. Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rõ ngoài cửa sổ.
Người ngồi ghế lái chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống.
"Ổn chứ?"
Tôi mở mắt, hơi lười biếng, cũng chẳng hỏi vì sao không gọi tôi dậy, chắc người ta có lòng tốt để tôi ngủ thêm.
Định tháo dây an toàn thì chiếc áo khoác trên người tôi rơi xuống.
Lương Tẫn Từ nhẹ nhàng nhặt lên.
Tôi chợt nhớ đến lời đồn rằng bác sĩ Lương khoa chỉnh hình mắc chứng sạch sẽ nặng, không cho ai ngồi xe mình, càng không cho chạm vào đồ cá nhân.
Quả nhiên, tin đồn chỉ là tin đồn. Người ta tốt như vậy còn gì.
19.
Điện thoại hết pin, may mà tôi có mang theo chìa khóa.
Vạn Tuế đang ngồi chồm hổm ở cửa ra vào l.i.ế.m móng, thấy tôi về liền “meo” một tiếng chào hỏi.
Tôi vốn không có cảm tình gì với thú cưng, đơn giản chỉ là sống chung dưới một mái nhà, coi như bạn cùng phòng nên cũng gãi đầu nó lấy lệ.
“Ba mày đâu?” Bình thường vừa mở cửa ra là thấy Kỷ Tây Thành ngay trước mắt.
Vạn Tuế liền quấn lấy tôi, hai chân trước đặt lên đầu gối tôi, ngửa mặt kêu nhẹ nhàng, như đang đòi bế.
Tôi mím môi, đưa tay đẩy đầu nó ra một cách âm thầm.
Sau khi sạc đầy pin và bật máy lên, lịch sử cuộc gọi trống không, WeChat chỉ có tin nhắn nhóm của bệnh viện và quảng cáo, tin nhắn với Cảnh Tây Thành vẫn dừng lại ở hôm qua.
Hơi bất thường.
Tắm rửa xong nằm lên giường, vừa nhắm mắt được một lát, tôi vẫn không yên tâm nên gọi điện.
...
Quán bar đấu boxing ngầm.
Kích thích, bạo lực.
Ba người đầu tiên đã bị xe cấp cứu đưa đi, m.á.u chảy thành vệt, lan xuống cả dưới sân đấu.
Tầng hai, có hai chàng trai đẹp trai đang thản nhiên trò chuyện.
“Kỷ Tây Thành vẫn chưa chơi chán à?” Người lên tiếng là Thẩm Tuấn, đeo kính gọng bạc, trông nho nhã, tất nhiên chỉ là vẻ ngoài thôi.
Anh ta liếc đồng hồ.
Đã năm tiếng trôi qua rồi.
Người đang liên tục thắng ở dưới sàn chẳng khác gì đang bị đánh hơn là đánh người. Nếu không có người trông coi, có lẽ hắn đã giả c.h.ế.t để chuồn rồi.
Thẩm Tuấn đá nhẹ Tần Tranh đang chơi game bên cạnh.
“Hôm nay có chuyện gì vậy?”
Giao diện game đã đen kịt. Tần Tranh tức giận ném điện thoại sang một bên, liếc nhìn người đàn ông đang nằm ngủ trong góc sofa, đắp áo khoác lên người.
“Không biết.”
“Hắn lái siêu xe của mình đ.â.m nát xe mấy chục vạn của người ta, rồi lôi đối phương đến đây.”
“Nguyên văn lời của Kỷ Tây Thành là: ‘Chỉ cần chưa chết, thì đứng dậy mà đánh tiếp.’”
Cách hành hạ này, chỉ có hắn mới nghĩ ra.
Tần Tranh phục Cảnh Tây Thành ở hai điểm: Tàn nhẫn. Và có thể ngủ được ở bất cứ chỗ nào ồn ào nhất.
Ví như bây giờ, tai của anh ta sắp điếc đến nơi. Người kia vẫn nằm ngủ yên lặng không động đậy. À quên, hắn chỉ còn nghe được một bên tai.
Đoạn Kiến Xuyên hôm nay không có mặt, anh sang Hàn Quốc rồi.
Tên đó sợ bị hủy dung.
Không biết từ lúc nào, chiếc điện thoại rơi trên đất bắt đầu đổ chuông.
Hai người họ đồng loạt nhìn qua.
Một bàn tay trắng trẻo gầy gò thò ra từ trong áo khoác, ngón út đeo một chiếc nhẫn trơn.
Ấn nút từ chối cuộc gọi, rồi lật người tiếp tục ngủ.
Cả hai đã quá quen với cảnh này.
“Giang Nhập Niên không quản hắn à?”
“Nếu cậu ta quản được thì hắn đâu đến đây.”
“Cũng đúng.”
Tiếng nói chuyện đánh thức người bên trong. Hắn cau mày vò tóc đầy khó chịu.
“Bây giờ là mấy giờ?”
Vệ sĩ đứng bên cạnh im lặng trả lời: “Mười giờ, thiếu gia.”
Thiếu niên mở mắt lờ đờ, đeo máy trợ thính, tựa người vào ghế sofa từ từ tỉnh lại.
Gương mặt đó, nên hình dung thế nào nhỉ?
Mắt một mí, không to không nhỏ, vừa vặn. Sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, rất duyên. Tóc rối bời sau giấc ngủ, hơi xoăn, trông khá trẻ con, nhưng khi đặt trên gương mặt hắn thì lại rất hợp.
Nếu là con gái, kiểu này chắc gọi là “kẹo ngọt”.
Kẹo ngọt thì mặt ngọt, nhưng tính cách không hề ngọt.
Là người xấu tính nhất trong đám bạn.
Làn da hắn trắng đến mức thấy rõ mạch máu, cổ dài, còn quấn băng gạc. Chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, nhăn nheo nhiều nếp. Khi vươn vai, phần eo trắng nhỏ lộ ra.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có dấu răng.
Rất gợi cảm.
Chiếc áo khoác trên người rơi xuống nửa bên, vệ sĩ phía sau không dám ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ nhặt lên, gấp lại gọn gàng.
Kỷ Tây Thành nhận lấy ly nước ấm đã rót sẵn.
“Chết chưa?”
Người hắn chỉ chính là “nhà vô địch chuỗi thắng” dưới sàn tối nay.
Vệ sĩ đáp: “Vẫn còn thoi thóp.”
Tần Tranh tò mò: “Hắn thù gì với cậu vậy?”
Kỷ Tây Thành đặt ly nước xuống, ánh mắt liếc qua: “Hắn búng tàn thuốc vào một ông lão.”
Thật sự quá đáng.
Nhưng chuyện “ra tay nghĩa hiệp” này mà rơi vào tay Kỷ Tây Thành thì có hơi khó tin.
Hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Thiếu niên một tay cầm áo khoác, tay kia bật điện thoại, ra vẻ muốn rời đi.
Tần Tranh thò đầu hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Hắn giơ giơ điện thoại.
Phải gọi lại cho ai đó.
Vệ sĩ nhìn người nằm dưới sân đấu như sắp chết: "Thiếu gia, hắn thì sao?”
Kỷ Tây Thành xoay cổ vì ngủ không thoải mái.
"Quẳng trước cổng bệnh viện.”
Nói xong, điện thoại đã được người kia nghe máy.
Gương mặt thiếu niên hiện lên nụ cười… giả trân đến mức đặc biệt, trong mắt pha lẫn ý cười lạnh lẽo. Nhưng giọng nói lại mềm mại:
“Anh trai~”
“Xin lỗi, vừa rồi em bận nên không bắt được điện thoại.”
20.
Tần Tranh chứng kiến toàn bộ quá trình “lật mặt” của người kia. Đến giờ anh vẫn không biết Cảnh Tây Thành đang chơi trò gì. Cũng không dám hỏi, vì mới nãy anh vừa uống nhầm trà pha giấm, ói đến mức mật xanh mật vàng.
Ghê tởm c.h.ế.t đi được.
...
Tôi chẳng buồn mở mắt, chỉ nghe thấy bên Kỷ Tây Thành khá ồn, đoán chắc đang ở quán bar.
“Không sao.”
Thiếu niên chuyển sang chỗ yên tĩnh hơn, tựa lưng vào tường: "Anh trai, anh đang kiểm tra em đấy à?”
Tôi lập tức mở bừng mắt.
Lương Tẫn Từ gọi đến" “Cậu để quên đồ trên xe tôi.”
Tôi hỏi là gì. Anh ta im lặng ba giây, như muốn nói rồi lại thôi: “Một hộp…”
Thôi xong, tôi hiểu rồi.
Chết tiệt, hôm qua tôi tiện tay mặc đại một chiếc áo đi viện, trong túi vẫn còn hộp đồ mua hôm trước ở siêu thị…
Cả hai bên có vẻ đều ngượng.
Phải nói gì đó.
Tôi cố giữ bình tĩnh: "Nếu bác sĩ Lương không ngại thì có thể giữ lại dùng thử, đã kiểm chứng, loại này khá ổn.”
Lương bác sĩ hình như bật cười lạnh: “Xin lỗi, tôi không thích loại có mùi như vậy.”
...
Bị cho ngó lơ một lúc, Kỷ Tây Thành có chút bực bội.
Giọng cũng lạnh hẳn đi: “Ai gọi cho anh đấy?”
Tôi buồn ngủ đến không muốn nhúc nhích.
“Lương Tẫn Từ.”
Kỷ Tây Thành cụp mắt xuống.
Lại là họ Lương.
Không vui.
“Các anh nói gì vậy? Nói lâu thế.”
Thực ra chỉ khoảng năm phút.
“Tôi để quên đồ trên xe anh ta.”
Thiếu niên gặng hỏi: “Đồ gì?”
Tôi: “... Bao cao su trẻ em.”
Nói chuyện với Kỷ Tây Thành thì tự nhiên hơn, tôi tiếp lời: “Loại mới đấy, lát nữa tôi đi lấy.”
Thiếu niên lập tức chen vào: “Để em đi lấy.”
Tôi: “Em không được đi.”