Lúc bầy sói vây đến gần, hai chân Mạc Vân Sơ đã run lên bần bật, đầu óc trống rỗng như bị rút sạch suy nghĩ.
Tiêu Úc mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm đám sói đang chảy nước dãi ba thước kia, liên tưởng đến mùi hương kỳ lạ trong lều trại ban nãy, cảm thấy e là thứ đó đã tồn tại một lúc rồi, bằng không sao lại dụ được nhiều sói đến thế?
Ngay trong khu vực hoàng gia săn bắn, dưới mí mắt Thiên tử thì Tiêu Úc thật sự không dám tin lại có kẻ to gan như vậy. Trừ phi là... người đó.
Nhớ lại chuyện hôm nay hắn lấy lý do không ăn được chân dê nên không đến yến tiệc, hoàng đế cũng chẳng chút do dự mà đồng ý hay thậm chí chẳng buồn giữ lại.
Lúc hắn từ chối ăn chân dê, sắc mặt hoàng đế chẳng hề đổi sắc... thì ra là vì đã sớm bố trí tất cả ở đây rồi.
Hắn thật sự đã đến mức khiến phụ hoàng không thể chịu nổi nữa rồi sao? Đến cả mạng cũng muốn đoạt?
Tiêu Úc quay đầu nhìn Mạc Vân Sơ vẫn còn ngây ra đó, quát lên: “Còn không chạy thì ngươi sẽ bị bầy sói đó ăn sống!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play