“Không tệ, hôm nay tay nghề có tiến bộ.”
Tiêu Úc nằm thẳng trên giường, cảm giác mỏng manh nơi chân dần trở nên rõ ràng hơn, đã có thể nhận ra lực tay là nhẹ hay nặng.
Mạc Vân Sơ cúi đầu, mắt rũ xuống: “Chỉ cần Vương gia thấy thoải mái là tốt rồi.”
Sau đó cậu thử dò hỏi một câu: “Không biết Vương gia cảm thấy thế nào ạ? Có... có chút cảm giác gì không?”
Tiêu Úc bật ra một tiếng cười lạnh: “Bổn vương lẽ ra nên có cảm giác gì sao? Chân phế đã lâu như vậy, từng mời bao nhiêu danh y cũng chẳng ai chữa nổi, ngươi lại nghĩ chỉ dựa vào mấy lần xoa bóp là trị được?”
Nghe đến đó, Mạc Vân Sơ lập tức quỳ sụp xuống đất, dập đầu: “Vương gia bớt giận! Tiểu nhân không có ý khác, chỉ là một lòng mong Vương gia chóng lành. Tiểu nhân tin là một ngày nào đó Vương gia sẽ đứng lên được!”
Không có cảm giác gì sao? Không thể nào… Nhưng mà Tiêu Úc này tính tình âm u khó lường, lại còn đáng sợ nữa…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT