Thư phòng yên tĩnh không tiếng động, thời gian phảng phất như ngừng lại vào khoảnh khắc này. Thẩm Quân hỏi ra câu nói đó liền có chút hối hận, cảm thấy mình quá mạo hiểm, nhưng nghĩ đến bộ dạng ủy khuất của Thẩm Du ở bệnh viện, lại như bị ma xui quỷ khiến mà muốn tranh cãi một phen.
Thẩm Trường Canh ngạc nhiên khi Thẩm Quân hỏi thăm những điều này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ảo não và rối rắm của thiếu niên, vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Cũng là cơ duyên xảo hợp thôi. Năm đó ba cùng em gái của Hàn Vinh học cùng chuyên ngành. Bình thường các hoạt động lớp, ông ấy cũng thường xuyên đến tìm Hàn Xảo, dần dà liền quen thân với các bạn học trong lớp.”
Thẩm Trường Canh hồi tưởng lại quãng đời sinh viên đại học của mình, trong mắt tràn đầy hoài niệm: “Lúc ấy làm gì có nhiều phú nhị đại như bây giờ, chẳng qua là nắm bắt được cơ hội của thời đại, từng bước một chậm rãi làm lớn lên.”
Thẩm Quân nghe Thẩm Trường Canh càng nói càng xa, thậm chí còn lái sang chuyện làm thế nào vượt qua bao trắc trở để theo đuổi mẹ mình, không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, ý bảo ông ba quay lại chủ đề.
Cảm xúc mãnh liệt bị cắt ngang, Thẩm Trường Canh tiếc nuối tặc lưỡi, tiếp tục kể về quá trình ở chung với Hàn Vinh, khiến Thẩm Quân càng thêm hoang mang. Đặc biệt khi nghe Hàn Vinh làm anh trai, thường xuyên vượt viện chăm sóc em gái, càng cảm thấy kỳ lạ. Sinh viên cơ bản đã trưởng thành, các buổi tụ họp lớp hẳn không cần người nhà ngày nào cũng đi cùng, huống chi là các hoạt động trong lớp.
Đè nén sự nghi hoặc trong lòng, Thẩm Quân ngẩng đầu, tiếp tục lắng nghe Thẩm Trường Canh hồi ức về những năm tháng gian nan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play