Bị chặn lại ở cổ, Thẩm Du kiều ngốc mao, sống không còn gì luyến tiếc mà giãy giụa: “Tiểu Cẩn, em làm tổn thương anh, đừng hòng cười mà qua.”
Thẩm Tự Bạch xách em trai đến sofa, vén cổ tay áo sơ mi lên, sau đó thuận tay gõ gõ đầu Thẩm Du: “Đây lại là vở kịch nào vậy?”
Thẩm Du ủy khuất ôm đầu, giọng điệu đầy oán hận: “em phải bắt được Tiểu Cẩn, bảo ba ba xích em ấy lại!”
Xích lại?
Thẩm Trường Canh từ thư phòng đi ra, khóe miệng giật giật, đối với lời nói không suy nghĩ của Thẩm Du tỏ vẻ không thể chấp nhận được, không biết còn tưởng nhóc là kẻ cường ngược đãi đâu!
Thẩm Tự Bạch lúc này mới chú ý đến chiếc bình an khấu ẩn hiện trên cổ Thẩm Du, liếc nhìn vẻ mặt cạn lời của lão ba, thật lòng cảm khái nói: “Tiểu Du, không bị đánh một trận là oan uổng đấy.”
Thẩm Du không phục bĩu môi, vừa mới định phản bác đã bị Thẩm Quân bịt miệng, ấp úng không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT