Vì trấn an Chiêu Tần bị ám sát, hôm nay Vũ Văn Uyên vẫn quyết định ngủ lại ở Vĩnh Nhạc cung.

Huệ Quý Phi lần này xem như vừa mất mặt lại tổn thất binh lực, thật sự tức đến mức vừa phẫn nộ vừa hoảng loạn.

Ba tên thích khách kia cuối cùng ra sao, Trà Cửu cũng không rõ. Dù sao chuyện đó không liên quan đến nàng, cũng chẳng dính dáng gì tới Bắc Phiên.

May mà tiểu thái giám liều mình bảo vệ chủ nhân vẫn còn sống. Trà Cửu lập tức sai thái y đến chữa trị kỹ càng, sau đó lại đền bù, ban thưởng và trọng dụng hắn.

Đêm đến.

Trà Cửu ngoan ngoãn nép vào ngực Vũ Văn Uyên. Hắn đọc sách trị quốc, còn nàng thì đọc thoại bản dân gian.

Không khí có phần không hài hòa.

Uyển Tinh lén lút bước vào thay nến, sau đó lại rón rén lui ra, không nỡ làm phiền hai người.

Khi cánh cửa vừa khép lại, Chỉ Nhu hạ giọng: “Có người từ Xuân Hi cung đến, nói Huệ Quý Phi nương nương đau đầu dữ dội, muốn thỉnh Bệ hạ qua.”

“Bệ hạ đâu phải thái y, sao có thể chữa đau đầu?” Uyển Tinh hừ nhẹ một tiếng.

Hôm nay Huệ Quý Phi đến nhanh như vậy, chuyện thích khách tám chín phần là có dính líu đến nàng ta. Bây giờ còn muốn đoạt người?

Không có cửa đâu.

Chỉ Nhu hơi do dự: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết. Ngươi ở lại trông coi, ta đi trả lời.”

Bên trong tẩm điện.

Trà Cửu ôm thoại bản, xem đến cười khanh khách không ngừng, khiến cả người Vũ Văn Uyên cũng rung theo.

Vũ Văn Uyên bất đắc dĩ đẩy đầu nàng ra: “Qua bên cạnh mà xem.”

Trà Cửu cố tình dựa sát vào hơn: “Thần thiếp nhất định phải ở đây xem mới được.”

“Ban ngày còn sợ đến tái mặt, giờ nhìn xem chẳng khác gì người không có chuyện gì.” Vũ Văn Uyên liếc nàng.

Trà Cửu bỗng im bặt, khựng lại.

Không ổn, quên mất phải giả vờ.

Thoại bản thật đúng là hại người.

Trà Cửu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ngồi dậy, đôi mắt phủ sương mù mờ mịt, vẻ mặt đáng thương.

“Bệ hạ, thần thiếp hôm nay thật sự bị dọa chết. Không tin, bệ hạ sờ thử xem.”

Nàng nắm tay Vũ Văn Uyên kéo về phía ngực mình.

Vũ Văn Uyên nhìn nàng chằm chằm, cười như không cười:
“Chiêu tần, nàng có biết xấu hổ là gì không?”

Trà Cửu cười hì hì, rồi lại nhào vào lòng hắn.

“Hôm nay trẫm giết người, nàng sợ hãi sao?” Vũ Văn Uyên đột nhiên hỏi.

Trà Cửu có chút kinh ngạc.

Trong ấn tượng của nàng, Vũ Văn Uyên chưa bao giờ là người để ý đến cách người khác nhìn mình.

Giờ hắn lại hỏi như vậy... lẽ nào nàng đã trở nên đặc biệt trong lòng hắn?

“Hệ thống, bây giờ Vũ Văn Uyên hảo cảm với ta là bao nhiêu?”

Hệ thống kiểm tra rồi đáp: “35%.”

Không kiểm thì thôi, kiểm xong Trà Cửu giật cả mình.

35% hảo cảm, đối với một nam chủ bình thường thì chỉ là mức khởi điểm. Nhưng với Vũ Văn Uyên, người nổi tiếng là keo kiệt tình cảm, thì con số này đã là rất cao rồi.

Chỉ sợ toàn bộ hậu cung cộng lại cũng không ai có được mức hảo cảm như nàng.

Mà như vậy cũng tốt, ít nhất nếu có chuyện gì xảy ra, Vũ Văn Uyên chắc chắn sẽ không xử lý nàng như Thúy ma ma, nói giết là giết ngay.

Được khen thưởng từ hảo cảm, Trà Cửu càng ra sức làm nũng giả ngốc.

“Thần thiếp mới không sợ Bệ hạ đâu.”

Nàng dùng đôi tay trắng nõn mềm mại ôm lấy cổ hắn, ngọt ngào nói: “Thần thiếp biết, bất kể bệ hạ làm gì, đều là để bảo vệ thần thiếp, nên thiếp không sợ.”

Đôi mắt đào hoa của nàng ánh lên sóng nước, ánh mắt tràn đầy sùng bái, ái mộ, ỷ lại…

Khiến Vũ Văn Uyên thoáng chốc cảm thấy áy náy.

Chiêu tần một lòng tin tưởng hắn, hôm nay suýt nữa chết dưới tay thích khách, mà hắn rõ ràng biết hung thủ là ai, lại không thể cho nàng một lời công đạo.

Tình nghĩa cùng lợi ích, quả thật khó mà vẹn toàn.

Chỉ có thể bù đắp nàng ở phương diện khác…

...

Sáng hôm sau, Trà Cửu dụi mắt mơ màng bò dậy hầu hạ Vũ Văn Uyên thay y phục.

Vũ Văn Uyên nhìn mỹ nhân tóc đen xõa nhẹ, không trang điểm nhưng lại xinh đẹp lạ thường, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ quái.

Rõ ràng ở chung với Trà Cửu đã lâu, vậy mà càng nhìn càng thấy nàng đẹp hơn, khuôn mặt vốn đã diễm lệ lại mang theo khí chất mơ hồ như tiên nữ.

Giống như đóa hoa sơn trà thanh cao, thuần khiết không thể khinh nhờn.

Lại càng khiến người ta muốn chiếm lấy.

Điều lạ là càng chiếm hữu thân thể nàng, hắn lại càng khẩn trương và si mê hơn…

Trà Cửu nhìn biểu cảm hắn liền cảm thấy có gì không ổn, ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ, ngài lại đang nghĩ gì kỳ lạ đấy à?”

Vũ Văn Uyên lấy lại bình tĩnh, xoay người để nàng chỉnh lại đai áo phía sau lưng.

“Trương Lộc.” 

“Nô tài có mặt.”

“Truyền ý chỉ của trẫm, Chiêu tần phẩm hạnh hiền lương, dịu dàng ngoan ngoãn, phong làm Chiêu Dung Hoa.”

Trà Cửu ngẩn người, sau đó lập tức quỳ xuống tạ ơn.

Khi Trương Lộc theo chủ tử rời đi, vẫn không nhịn được ngoái đầu nhìn Trà Cửu.

Từ khi hậu cung tồn tại đến giờ, chưa từng ai thăng vị nhanh như vậy, Chiêu Tần chính là người đầu tiên.

Đợi Vũ Văn Uyên đi xa, Uyển Tinh và Chỉ Nhu vui mừng quỳ xuống chúc mừng.

“Chúc mừng Chiêu Dung Hoa! Chúc mừng nương nương!”

Tuy chuyện thích khách vẫn mơ hồ chưa rõ, nhưng chủ tử lại vì tai họa mà được phúc, đúng là trong bất hạnh có đại hỷ.

Thật ra, Trà Cửu đã đoán được trước rồi.

Cảm giác áy náy của đàn ông, nhiều khi rất hữu dụng.

“Này, hôm qua trước khi thích khách xuất hiện, các ngươi có thấy gì bất thường trong cung không?” Trà Cửu hỏi.

Không hiểu sao, nàng luôn thấy lũ thích khách kia xuất hiện rất kỳ lạ.

Chúng xông thẳng vào tẩm điện, hiển nhiên rất hiểu rõ bố cục của Vĩnh Nhạc cung.

Hơn nữa khi nàng chạy ra ngoài, cửa cung lại bị khóa chặt từ bên trong.

Người có thể khóa trái cửa… ngoài cung nhân trong Vĩnh Nhạc cung thì còn ai?

Uyển Tinh vẫn luôn ở bên Trà Cửu nên không biết gì, nhưng Chỉ Nhu lại lộ vẻ bất an: “Trước khi thích khách trèo tường vào, nô tỳ hình như thấy Uyển Hà quanh quẩn gần cửa cung.”

Trà Cửu lạnh mặt: “Là nàng ta khóa trái cửa cung?”

Chỉ Nhu chần chừ: “Nô tỳ không thấy tận mắt, không dám chắc chắn.”

Uyển Tinh khó hiểu:
“Uyển Hà khóa cửa để làm gì? Chẳng lẽ muốn ngăn chặn thích khách tiến vào?”

“Thích khách có võ công, leo tường vào được.” Trà Cửu thản nhiên đáp, “Cửa bị khóa, là để ngăn người bên trong chạy ra.”

Nhằm giúp thích khách kéo dài thời gian hành động.

Uyển Tinh kinh hãi che miệng: “Không thể nào… Uyển Hà nàng…”

Không có bằng chứng, Trà Cửu lúc này không tiện bắt Uyển Hà tra hỏi. Nhưng nếu nàng ta thật sự là tay chân của người khác, sau này sớm muộn gì cũng sẽ lộ mặt.

...

Thái hậu thân thể không tốt, chỉ cho phép các phi tần vào sáng sớm ngày 15 mỗi tháng đến Thọ An Cung thỉnh an.

Hôm đó, Chỉ Nhu cẩn thận lựa xiêm y từ Nội Vụ Phủ mang đến, mong Trà Cửu mặc đẹp để gây ấn tượng với Thái hậu.

“Nương nương, bộ này thế nào?” Chỉ Nhu chọn một chiếc màu lục non.
“Nô tỳ đã dò hỏi kỹ, kiểu dáng nhã nhặn thế này rất hợp với con mắt của Thái hậu.”

Trà Cửu bật cười: “Ngươi chọn để Thái hậu thích làm cái gì? Nên chọn theo bổn cung thích.”

Chỉ Nhu thở dài: “Từ sau vụ ám sát, Thái hậu đã có phần khó chịu với Vĩnh Nhạc cung. Nương nương sao không nhân dịp nhỏ này để lấy lão nhân gia một phen?”

Trà Cửu cười, chọn bộ hải thiên hà nổi bật hơn rồi ném cho nàng, không giải thích nhiều.

Muốn Thái hậu nhìn trúng nàng?

Đó không phải chuyện một bộ váy là làm được.

Thái hậu vốn không phải mẹ ruột của Vũ Văn Uyên, lại cùng phe với Huệ Quý Phi, là người của dòng họ Trương, cũng chính là cô mẫu ruột của Huệ Quý Phi.

Tất nhiên bà ấy muốn cả sủng ái lẫn con nối dõi của hoàng đế đều thuộc về Trương gia, âm thầm giúp Huệ Quý Phi trừ bỏ người cùng vật cản đường.

Trà Cửu đang được sủng ái, không khác gì cái gai trong mắt họ.

Nịnh nọt Thái hậu, chẳng khác nào tốn công vô ích.

Thà tự chiều chuộng bản thân còn có lợi hơn.

Bộ cẩm y màu hải thiên hà vừa mặc lên người, Trà Cửu như đào hoa nở rộ, vừa diễm lệ vừa tươi sáng.

Dưới ánh nắng bước đi, từng bước đều rực rỡ lóa mắt.

Từ xa, Huệ Quý Phi vừa thấy nàng như vậy đã cảm thấy chói mắt.

Xuân Lan hiểu rõ tâm tình chủ tử, nhỏ giọng nói: “Nương nương không cần để tâm, hôm nay Thái hậu nương nương đã có sắp xếp, Chiêu Dung Hoa đắc ý không được bao lâu đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play