Tên đầu lĩnh giả vờ đau lòng, nói: “Công chúa, chúng ta không tiếc hy sinh mạng sống để đến cứu người, sao người lại chối bỏ? Chúng ta là người Bắc Phiên, vốn đã hận thấu Vũ Văn cẩu tặc. Dù có phải bỏ mạng, cũng quyết không nói dối nửa lời!”

Trong tay Trà Cửu là chén trà nóng, nhưng tay nàng run càng lúc càng dữ dội.

Giờ đây nàng đã hoàn toàn nhìn thấu được sự độc ác sau kế hoạch này.

Những kẻ này đều là tử sĩ, căn bản không định sống sót rời đi.

Kế hoạch có ba hướng, Thứ nhất, nếu nàng thật sự theo họ trốn khỏi hoàng cung, thì ngay khi ra khỏi cung, nàng sẽ lập tức bị giết sạch sẽ không để lại dấu vết.

Thứ hai, nếu còn chưa kịp rời cung mà đã chết, thì tội danh tư thông đào tẩu lập tức sẽ rơi xuống đầu nàng, người chết thì làm sao biện bạch?

Thứ ba, nếu kế hoạch bại lộ, bọn họ vẫn có thể đổ hết tội cho nàng, khăng khăng nói rằng nàng là đồng lõa.

Muốn điều tra sự thật có tồn tại rất dễ. Nhưng điều tra chuyện không hề tồn tại, lại khó như lên trời.

Trà Cửu không có bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh mình không quen biết đám người này. Nàng chỉ có thể dựa vào duy nhất một thứ, sự tin tưởng của đế vương.

Nhưng... Vũ Văn Uyên, liệu có tin nàng không?

Trà Cửu không kìm được mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Vũ Văn Uyên dường như cảm nhận được sự tuyệt vọng của nàng, bàn tay ấm áp khẽ bao lấy tay nàng đang lạnh run.

“Yên tâm,” hắn trầm giọng hứa hẹn, “Trẫm đã hứa sẽ che chở cho nàng.”

Chỉ với một quyển Vụ Mùa Lệnh, thay mặt cho lấy lòng thành đối đãi, Vũ Văn Uyên tuyệt đối không để Trà Cửu phải chịu bất kỳ uất ức hay oan khuất nào trong hậu cung này.

Trà Cửu lập tức đỏ mắt.

Đúng lúc này, tin báo rằng Huệ Quý Phi đã đến, hơn nữa còn dẫn theo cả Thái Hậu.

Huệ Quý Phi đỡ Thái Hậu, hành lễ với Vũ Văn Uyên: “Bệ hạ thánh an.”

Vũ Văn Uyên ánh mắt trầm xuống: “Thái Hậu đến đây làm gì?”

Trương Lộc lập tức sai người kê ghế, trải đệm cẩn thận.

Sau khi được đỡ ngồi xuống, Thái Hậu hừ lạnh một tiếng:

“Nếu ta không đến, hậu cung này đều phải bị yêu cơ đảo lộn đến long trời lở đất.”

Huệ Quý Phi nhẹ giọng, ôn nhu nói: “Thần thiếp đang hầu Thái Hậu ngủ trưa, nghe tin Vĩnh Nhạc Cung bị thích khách Bắc Phiên đột nhập. Cũng may cấm quân bắt được kịp thời. Thái Hậu lo cho an nguy của Bệ hạ, nên vội đến ngay.”

Vũ Văn Uyên liếc nhìn nàng ta, ánh mắt sâu xa: “Trẫm vừa mới biết kẻ đột nhập là người Bắc Phiên, Huệ Quý Phi và Thái Hậu làm sao đã biết?”

Huệ Quý Phi hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng phản ứng: “Thần thiếp nói không rõ, lúc ở Thọ An Cung chỉ nghe là có thích khách. Vừa rồi lúc đỡ Thái Hậu vào, đúng lúc nghe thấy bọn họ nhận tội.”

Thái Hậu vội chen vào bênh vực: “Hoàng đế cần gì nói năng lạnh lùng với Quý Phi? Việc này rõ ràng là do Chiêu Tần tâm thuật bất chính, dám mưu đồ phản bội hoàng thượng để trốn về Bắc Phiên! Loại yêu cơ thế này tuyệt đối không thể dung tha!”

Vũ Văn Uyên thản nhiên hỏi: “Vậy Thái Hậu cho rằng nên xử trí thế nào?”

“Đương nhiên phải ban chết để giữ gìn thể diện hoàng gia!”

Trà Cửu lập tức đứng dậy thi lễ, muốn biện giải vài câu: “Thái Hậu minh xét, thần thiếp không hề có ý trốn chạy, càng không quen biết những người này…”

Thúy ma ma bên cạnh Thái Hậu lập tức quát lớn:

“Câm miệng! Thái Hậu và Bệ hạ đang nói chuyện, một Chiêu Tần như ngươi sao được phép xen vào?!”

Huệ Quý Phi đưa chén trà lên che đi nụ cười nhàn nhạt bên môi.

Trước kia tiên hoàng sủng ái phi tử, luôn làm ngơ với Thái Hậu, khiến bà ta vô cùng ghét mấy dạng mỹ nhân hồ ly tinh kiểu này. Huống chi... hôm nay chính nàng ta là người mời Thái Hậu tới, để dù Trà Cửu không chết thì cũng phải mất mặt, thân bại danh liệt.

“Thúy ma ma thật là uy phong đó.” Vũ Văn Uyên khẽ cười, nhưng sắc mặt lạnh tanh.

Ngoài Trà Cửu ra, tất cả mọi người trong điện đều biến sắc.

Lần cuối cùng bệ hạ có biểu cảm như vậy, là khi xử tử nghịch vương phản loạn.

Chỉ một ánh mắt, cấm quân lập tức hành động. Lưỡi dao sáng loáng lóe lên, Thúy ma ma lập tức đầu rơi xuống đất.

Máu bắn tung tóe, nhưng không một ai dám phát ra tiếng.

Trà Cửu sững sờ.

Một lời không hợp liền chém đầu, lời đồn về vị đế vương khát máu này, hôm nay nàng mới thật sự chứng kiến.

Thái Hậu tuy không đau lòng vì mất một Thúy ma ma, nhưng bị vả mặt trước bao người, thể diện bị xé nát khiến bà ta tức đến mức mặt lúc trắng lúc đen, vô cùng khó coi.

Một mạng người đổi lấy tạm thời yên ổn cho Vĩnh Nhạc Cung.

Vũ Văn Uyên lại nhìn về hai thích khách đang bị đè dưới đất.

“Trẫm không có nhiều kiên nhẫn. Nói đi, rốt cuộc các ngươi là người phương nào.”

Tên đầu lĩnh vẫn cứng miệng: “Chúng ta là hảo hán Bắc Phiên, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!”

Vũ Văn Uyên dựa người ra sau, giọng mỉa mai:

“Nếu thật là người Bắc Quốc kiêu hùng, sao lại tự xưng là Bắc Phiên? Loại từ gọi hạ tiện này, chỉ có người trong Đại Sở mới dùng.”

Hai tên thích khách biến sắc.

Trà Cửu âm thầm nói với hệ thống: “Vũ Văn Uyên thông minh thật.”

Hệ thống suýt chút nữa trợn trắng mắt: “Hắn là khí vận chi tử của thế giới này, các chỉ số đều max điểm, đương nhiên là thông minh rồi.”

“Cũng phải,” Trà Cửu gật đầu đồng tình.

Võ công, tâm kế, thủ đoạn đều phi phàm… năng lực nào đó cũng rất....

Hệ thống đỏ mặt: “Khụ khụ, đừng nghĩ linh tinh, tư duy của ngươi nối với ta, đừng dạy hư ta!”

“Ngươi đúng là ngây thơ.” Trà Cửu trêu, “Về Chủ Thần thế giới lãnh thưởng xong, tổ hợp ta với ngươi sẽ được gọi là hệ thống thanh thuần bên người ký chủ đi.”

Trong lúc Trà Cửu đang suy nghĩ vớ vẩn, bên này Vũ Văn Uyên đã ra lệnh tra khảo.

Hắn đã hết kiên nhẫn.

Cấm vệ quân bắt đầu tra tấn khiến người ta rợn tóc gáy.

Châm đâm vào da, đinh đóng vào xương, từng tấc xương thịt đều bị nghiền nát. Nhìn bề ngoài hai tên vẫn nguyên vẹn, nhưng bên trong đã là đống máu thịt lẫn lộn.

Toàn thân họ bầm tím, thâm xanh xen đỏ, nhưng máu không hề trào ra, vì làn da bị ép chặt, không cho máu chảy.

Trà Cửu cố đóng vai thỏ trắng yếu đuối, run bần bật nép vào lòng Vũ Văn Uyên.

Hắn dịu giọng trấn an: “Yên tâm, không có máu chảy ra làm bẩn Vĩnh Nhạc Cung.”

Trà Cửu cạn lời. Thì ra trong lòng hắn, chuyện quan trọng nhất... là có làm bẩn nơi ở không?!

Không hổ là hắn.

Thấy Thái Hậu không lên tiếng, Huệ Quý Phi cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Bệ hạ, bọn họ là nhân chứng, nếu xử tử thế này, sợ sẽ bị miệng lưỡi thế gian chê trách.”

“Ý ngươi là, trẫm phải tiếp tục thẩm tra?”

Huệ Quý Phi giả vờ khó xử: “Bằng không, e là khó trả lại trong sạch cho Chiêu Tần.”

Vũ Văn Uyên không muốn phí lời nữa.

Từ khi Huệ Quý Phi và Thái Hậu vừa xuất hiện, hắn đã biết rõ ai là chủ mưu phía sau.

“Việc này đến đây là kết thúc. Chiêu Tần là người thế nào, trẫm rất rõ.”

Nếu thật sự muốn trốn, nàng đã không dâng lên Vụ Mùa Lệnh

Nàng nhìn tuy có phần đơn thuần, nhưng không phải ngu ngốc.

Vũ Văn Uyên nghĩ thầm.

“Nhưng…”

Huệ Quý Phi còn định nói gì đó, nhưng đã bị ánh mắt cảnh cáo của Vũ Văn Uyên làm im bặt.

Dưới tay áo rộng, nàng ta siết chặt tay, lòng bàn tay gần như bị móng tay bấu rách.

Con tiện nhân hồ ly tinh kia, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?! Không có chứng cứ, vậy mà bệ hạ vẫn kiên quyết bảo vệ ả?! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play