Ngày thỉnh an Thái hậu, Vũ Văn Uyên đương nhiên cũng có mặt.
“Thái hậu gần đây thân thể thế nào?” Vũ Văn Uyên hỏi với giọng nhàn nhạt. Dù không thân thiết gì với mẫu hậu danh nghĩa này, hắn vẫn làm đủ lễ nghi.
Thái hậu chống tay lên gối, nét mặt đầy nếp nhăn, không hiện rõ vui buồn: “Ai gia già rồi, thân thể thế nào cũng là như vậy. Hoàng đế tuổi còn trẻ, cần chú ý dưỡng thân, đừng ham mê nữ sắc mà hỏng mất thân mình.”
Lời của Thái hậu rõ ràng có ẩn ý.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người trong điện đều vô tình mà hữu ý nhìn về phía Trà Cửu.
Hai tháng nay, Vũ Văn Uyên gần như luôn ở lại Vĩnh Nhạc cung, đến cả Huệ quý phi từng được sủng ái cũng khó gặp hắn một lần.
Những phi tần khác thì càng khỏi nói, sắp quên mất hình dáng Hoàng đế ra sao rồi.
Chuyện thích khách lần trước, Thái hậu vốn đã không thích Trà Cửu, giờ đây càng thêm chán ghét.
Người bị nhắm tới – Trà Cửu, chỉ bình tĩnh cúi mắt, ngồi đoan chính, giả như không nghe ra ẩn ý trong lời của Thái hậu.
Vũ Văn Uyên chẳng muốn so đo với Thái hậu, chỉ thổi trà rồi qua loa nói: “Thái hậu nói phải.”
Còn hắn thực sự nghĩ sao, lại là chuyện khác.
Thái hậu xoay chuỗi Phật châu trong tay, giọng thong thả nhưng nghiêm nghị: “Qua ít lâu nữa là ngày tế tổ của tông thất, ai gia muốn dẫn vài vị phi tần đến Thái Hoa điện cầu phúc. Cũng xem như là vì con nối dõi mà xin tổ tiên phù hộ.”
Trà Cửu hơi nheo mắt, mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Vì con nối dõi mà cầu phúc, Vũ Văn Uyên đương nhiên không phản đối: “Vậy cứ theo ý Thái hậu.”
Thái hậu hơi nâng mí mắt, đảo mắt nhìn một vòng:
“Vậy thì để Huệ quý phi và Chiêu dung hoa cùng đi.”
Trà Cửu trợn tròn mắt, theo phản xạ quay sang nhìn Vũ Văn Uyên.
Nàng thật sự không muốn đi cái nơi Thái Hoa điện chết tiệt đó cầu phúc gì hết!
Núi cao đường xa, nếu hai con hồ ly kia liên thủ hãm hại nàng, Vũ Văn Uyên còn kịp đến cứu sao?
Vũ Văn Uyên hiểu được ánh mắt cầu cứu đáng thương của Trà Cửu, nhưng chuyện cầu phúc là quy chế của tổ tông, hắn thật sự khó từ chối.
Hắn đang định tìm lý do thoái thác thì Thái hậu đã nhìn thấu tâm tư, lập tức ngăn chặn.
“Năm đó Huệ quý phi có hỷ cũng là sau khi cầu phúc ở Thái Hoa điện. Nay Chiêu dung hoa được sủng ái như thế, sau khi lạy tổ tông, tất có thể sớm có tin tốt.”
Quả nhiên, vừa nhắc đến con nối dõi, Vũ Văn Uyên liền do dự.
Trà Cửu âm thầm nghiến răng.
Đàn ông quả nhiên không thể tin được!
Lời đã nói tới mức này, cả tình lẫn lý, Vũ Văn Uyên không thể không đồng ý.
Hắn thật ra rất mong đứa con đầu tiên của mình sẽ là do Trà Cửu sinh ra. Nhưng hắn cũng không hề lơ là an toàn của nàng.
Bên cạnh hắn có một nhóm ám vệ võ công cao cường, chỉ nghe lệnh hắn.
Khi Trà Cửu đến Thái Hoa điện, có họ bảo vệ thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi chọn xong người đi cầu phúc, Thái hậu ra hiệu cho ma ma bên cạnh.
Ma ma đi vào sau bình phong, dẫn ra một mỹ nhân thẹn thùng bước tới.
Người này có dung nhan như ngọc, dáng người yêu kiều, đôi mắt đào hoa sóng nước lấp lánh, dung mạo mười phần giống Trà Cửu.
Mọi người trong điện đều chết lặng. Thái hậu đây là tìm người thay thế Chiêu dung hoa a!
“Việc con nối dõi không chỉ là chuyện nhà mà còn là quốc sự. Hoàng đế chuyên sủng một người, chẳng ích gì cho việc khai chi tán diệp. Cô nương này là người ai gia tuyển chọn kỹ càng trong tộc, cùng Huệ quý phi đồng chi, nghĩ chắc thể chất cũng không kém.”
“Hoàng đế thu nàng vào cung xem thử, có thể vì con nối dõi mà lập công, thì càng tốt.”
Mỹ nhân này vừa giống Trà Cửu, vừa cùng thể chất dễ mang thai với Huệ quý phi, chẳng khác nào được thêm hai lần buff.
Chẳng người đàn ông nào có thể cự tuyệt được sự kết hợp này.
Lúc này, Trà Cửu cuối cùng cũng hiểu được thủ đoạn cao tay của Thái hậu.
Bắt nàng rời khỏi Vũ Văn Uyên với lý do cầu phúc, rồi đưa một bản sao gần như hoàn hảo vào thay thế.
Chờ nửa tháng sau nàng trở về, vị trí sủng phi e là đã bị thay thế mất rồi.
Liên hoàn kế đúng nghĩa!
Huệ quý phi ngồi một bên nhâm trà, khẽ mỉm cười, cô mẫu quả thật cao tay.
Vũ Văn Uyên chẳng liếc nhìn mỹ nhân kia một cái, nhưng lại bắt gặp Trà Cửu u oán mà trừng mắt nhìn hắn.
Đáng yêu quá đi mất.
Còn về mỹ nhân gì gì đó mà Thái hậu nói?
Hắn chẳng nghe rõ, đại khái lại là người Trương thị. Mỗi năm Thái hậu đều muốn đưa người Trương thị vào hậu cung, hắn còn chẳng buồn để tâm.
“Thái hậu an bài là được.” hắn qua loa đáp.
Thái hậu cũng không làm căng, chỉ nhẹ giọng: “Vậy thì cho nàng một vị trí chính thất phẩm mỹ nhân.”
Không cao không thấp, tiện sau này dễ sắp xếp.
Vũ Văn Uyên đương nhiên không phản đối, trong đầu hắn giờ chỉ nghĩ phải dỗ tiểu miêu đang giận kia thế nào thôi.
...
Trà Cửu giận dỗi trở về Vĩnh Nhạc cung.
Càng nghĩ càng tức, càng tức càng ngứa tay. Nàng lôi đủ thứ châu báu kỳ trân ra, nghiến răng nghiến lợi:
“Uyển Tinh, đập hết cho ta!”
Uyển Tinh rất nghe lời, cầm lấy một cái nằm dương bạch ngọc, định ném xuống đất —
Trà Cửu kêu dừng: “Cái này không được! Đây là năm hoàng thượng đăng cơ, triều Tây Nam dâng lên, độc nhất vô nhị! Đổi cái khác.”
Uyển Tinh lại giơ lên cái lư hương tụ ngọc bên cạnh.
“Cái đó cũng không được! Bệ hạ thấy ta đêm ngủ không yên, đặc biệt đưa tới. Đổi cái khác!”
Uyển Tinh bó tay: “Nương nương, trong cung này món nào không phải bệ hạ ban?”
Từ lúc Trà Cửu vào cung, thứ tốt nhất đều như nước chảy đổ về Vĩnh Nhạc cung.
Ngay cả tư khố của hoàng thượng, cũng có hơn nửa nằm ở đây.
“Ái phi muốn đập đồ cho hả giận, có gì khó?”
Vũ Văn Uyên bước vào nội điện, giọng mang chút ý cười dù mặt không đổi sắc.
Các cung nhân lập tức hành lễ thỉnh an.
Trà Cửu vẫn chưa nguôi giận, trừng mắt nhìn hắn, qua loa đáp một cái lễ không ra lễ.
Vũ Văn Uyên cười lắc đầu.
Tiểu miêu này, càng sủng thì tính tình càng lớn.
Đâu còn chút nào nhu thuận như hồi mới tiến cung?
“Trương Lộc.”
“Nô tài có mặt!”
“Cống phẩm trong kho năm nay, đều mang hết đến Vĩnh Nhạc cung.”
Vũ Văn Uyên kéo Trà Cửu ngồi xuống, dịu dàng dỗ dành:
“Hôm nay nàng muốn đập bao nhiêu thứ, trẫm đều cho mang tới. Muốn bao nhiêu cũng được.”
Trà Cửu biết giận dỗi phải có chừng mực, một chút là tình thú nam nữ, nhiều quá sẽ thành phiền.
Vì vậy nàng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mắt ngấn lệ, giọng uất ức: “Thần thiếp không muốn đập đồ… thần thiếp chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là không muốn đi Thái Hoa điện với Thái hậu?” – Vũ Văn Uyên tiếp lời.
Ai ngờ Trà Cửu lại lắc đầu. “Thần thiếp tuy không muốn đi, nhưng không phải vì thế mà giận.”
Vũ Văn Uyên hơi bất ngờ.
“Thần thiếp chỉ là cảm thấy… bệ hạ trong lòng không có thần thiếp.”
Nói đến đây, nước mắt nàng liền rơi lã chã.
Vũ Văn Uyên khẽ thở dài, vươn tay lau nước mắt trên khuôn mặt mềm mại của nàng.
“Nếu trẫm không để tâm đến nàng, thì đã chẳng cho nàng đi Thái Hoa điện.”